Vừa nghe Hàn Phiêu khuyên nhủ an ủi, Lâm Phiên Phiên lại lắc đầu, ánh mắt kiên định không chút hối hận: “Không, em sẽ không thu tay, tuyệt đối không!”
Từ khi Phiên Nhàn cho cô xem những tài liệu kia, khoảnh khắc cô vẫn quyết định trở về cô đã định trước là không quay lại được, càng không thể thu tay về.
Hàn Phiêu còn muốn nói gì đó, lúc này di động của hắn đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn, Hàn Phiêu không nhịn được chau mày lại.
Thấy sắc mặt Hàn Phiêu khác thường, Lâm Phiên Phiên khẽ trầm ngâm hỏi: “Anh ấy điện tới?”
“Anh ấy” mà Lâm Phiên Phiên nói dĩ nhiên là chỉ Sở Tường Hùng.
Cô cố ý yêu cầu ở chung với Hàn Phiêu, Sở Tường Hùng tuyệt đối sẽ không ngồi yên, lúc này e là đã tức điên lên rồi.
Hàn Phiêu nhún vai, gật đầu một cái nói: “Em đoán đúng rồi!”
Hắn không thể không thừa nhận, bây giờ Lâm Phiên Phiên càng ngày càng thông minh, hoặc có lẽ Lâm Phiên Phiên vẫn luôn là cô gái thông minh như vậy, trước đây cô không biểu hiện ra chẳng qua là vì cảm thấy không cần thiết.
“Không cần để ý tới anh ấy!”
Lâm Phiên Phiên mặt không đổi sắc, tức đi, tức đi, tốt nhất là tức đến nổ tung như sấm, nhưng lại không thể làm gì được, đây chính là kết quả cô muốn thấy nhất lúc này.
Nói xong Lâm Phiên Phiên đứng dậy đi vào phòng tắm, ngồi máy bay hơn nửa ngày, cô phải ngâm mình trong nước ấm mới được.
Nhưng Lâm Phiên Phiên tắm nước ấm cũng không hề yên lòng.
Khác sạn Dương Lan bốn năm năm nay vẫn như trước, tất cả trang bị sang trọng vẫn bày biện trước sau như một, giống y như đúc so với lúc đầu cô và Sở Tường Hùng gặp nhau ở đây, từ phòng tắm đến phòng ngủ, mỗi một chi tiết nhỏ đều không khác biệt gì, điều này khiến Lâm Phiên Phiên không ngăn cản được mà cứ nhớ lại những trận mây mưa điên cuồng cùng với Sở Tường Hùng ở đây…
Anh dịu dàng như vậy, cô ngây ngô như vậy.
Anh khiến tim cô đập như điên loạn, cô khiến anh như si như cuồng.
Bọn họ khi đó vui sướng cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào, dường như cả thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ, trong mắt nhau chỉ thấy được lẫn nhau.
Nhưng bây giờ…
Giữa bọn họ chen ngang nhiều người như vậy, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, bọn họ không thể trở lại như xưa được nữa.
Đời người nếu chỉ như thường thấy thì thật tốt biết bao!
Trưa nay, Lâm Phiên Phiên ngủ mà mê man, cuốn vào chiếc giường lớn từng để lại cho cô vô vàn những kỷ niệm đẹp đẽ, cho dù trong giấc mơ cô cũng trầm vào đến không thở nổi.
Mà Hàn Phiêu thì nằm chợp mắt ở sofa ngoài phòng khách.
Tuy lần này ở cùng phòng là do Lâm Phiên Phiên chủ động yêu cầu, nhưng Hàn Phiêu biết rõ Lâm Phiên Phiên làm như vậy chẳng qua là để kích động Sở Tường Hùng, khiến Sở Tường Hùng thương tâm, khổ sở, đau đớn, vai trò của hắn trong đó chẳng qua chỉ là một thanh kiếm để Lâm Phiên Phiên khiến Sở Tường Hùng đớn đau mà thôi.
Tuy biết rõ, Hàn Phiêu cũng cam tâm tình nguyện, hắn sẽ không gây cho Lâm Phiên Phiên bất cứ phiền toái nào, giống như lúc này hắn tự mình ngủ sofa chứ không vào phòng ngủ của Lâm Phiên Phiên.
Hắn vững tin rằng, một ngày nào đó Lâm Phiên Phiên sẽ nhận ra, nhận ra hắn vẫn luôn yên lặng chờ đợi bên cạnh cô.
Cùng lúc đó Sở Tường Hùng vẫn luôn đứng ở ngoài cửa phòng 518, bao nhiêu lần anh định giơ tay lên gõ cửa phòng Lâm Phiên Phiên, thậm chí còn muốn phá cửa xông vào, nhưng anh lại sợ, sợ nếu như anh thật sự xông vào sẽ nhìn thấy cảnh mà anh không muốn thấy.
Gian phòng này đã từng là ngày tháng gặp gỡ đẹp nhất giữa anh và Lâm Phiên Phiên, anh đã mất đi nhiều thứ như vậy, anh không thể để những ký ức đẹp đẽ này cũng bị chôn vùi. Năm lần bảy lượt dằn vặt, Sở Tường Hùng rốt cuộc vẫn đứng ở cửa, không hề động đậy.
Từ trưa đến tối, lại từ tối đến sáng sớm, trọn nửa ngày và một đêm, Lâm Phiên Phiên không ra ngoài, Hàn Phiêu cũng không. Vì vậy Sở Tường Hùng cứ canh chừng cánh cửa này từ buổi trưa hôm đó cho đến sáng sớm hôm sau, không hề chợp mắt trong khoảng thời gian đó, cả đêm không ngủ khiến hai mắt anh đầy tơ máu và sự mệt mỏi rã rời.
Mà tất cả những điều này đương nhiên Lâm Phiên Phiên biết, cho nên cô mới không ra ngoài, cô chính là muốn xem xem rốt cuộc Sở Tường Hùng có thể đứng tới khi nào, mà kết quả chứng minh Sở Tường Hùng ngang bướng vượt xa khỏi tưởng tượng của cô.
Nhưng không biết được rằng ở Sở gia, bởi vì Sở Tường Hùng cả đêm không về, Mạc Tiểu Vang đã khiến cả Sở gia ầm ĩ đến gà bay chó sủa!
Tất cả người làm nam nữ giúp việc đều vô cớ bị phạt.
Trên bàn cơm sáng, Lôi Lôi ba tuổi chỉ vì uống sữa tươi không cẩn thận bị sặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên ho khan mấy tiếng, lập tức dẫn tới một trận tức giận mắng mỏ của Mạc Tiểu Vang, cuối cùng còn nhấc Lôi Lôi lên đánh đen đét vào mông nhỏ của nó.
Hoàn toàn trút hết tất cả lửa giận lên người Lôi Lôi vô tội, đứa trẻ mới chỉ ba tuổi nhất thời vừa sợ vừa đau, khóc Ôn Ôn lên.
Thân là bà nội đứa trẻ, Hứa Bành thực sự không nhìn nổi nữa, vội vàng giành lấy đứa trẻ từ tay Mạc Tiểu Vang, mặt sầm lại mắng: “Cô nổi điên làm gì, trẻ con làm gì sai mà cô đánh nó thế, người ta nói đánh con đau mẹ, năm nay Lôi Lôi mới có ba tuổi mà cô lại có thể xuống tay nặng như vậy, rốt cuộc cô có phải là mẹ không, sao cô ác thế!”
Từ khi Phiên Nhàn cho cô xem những tài liệu kia, khoảnh khắc cô vẫn quyết định trở về cô đã định trước là không quay lại được, càng không thể thu tay về.
Hàn Phiêu còn muốn nói gì đó, lúc này di động của hắn đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn, Hàn Phiêu không nhịn được chau mày lại.
Thấy sắc mặt Hàn Phiêu khác thường, Lâm Phiên Phiên khẽ trầm ngâm hỏi: “Anh ấy điện tới?”
“Anh ấy” mà Lâm Phiên Phiên nói dĩ nhiên là chỉ Sở Tường Hùng.
Cô cố ý yêu cầu ở chung với Hàn Phiêu, Sở Tường Hùng tuyệt đối sẽ không ngồi yên, lúc này e là đã tức điên lên rồi.
Hàn Phiêu nhún vai, gật đầu một cái nói: “Em đoán đúng rồi!”
Hắn không thể không thừa nhận, bây giờ Lâm Phiên Phiên càng ngày càng thông minh, hoặc có lẽ Lâm Phiên Phiên vẫn luôn là cô gái thông minh như vậy, trước đây cô không biểu hiện ra chẳng qua là vì cảm thấy không cần thiết.
“Không cần để ý tới anh ấy!”
Lâm Phiên Phiên mặt không đổi sắc, tức đi, tức đi, tốt nhất là tức đến nổ tung như sấm, nhưng lại không thể làm gì được, đây chính là kết quả cô muốn thấy nhất lúc này.
Nói xong Lâm Phiên Phiên đứng dậy đi vào phòng tắm, ngồi máy bay hơn nửa ngày, cô phải ngâm mình trong nước ấm mới được.
Nhưng Lâm Phiên Phiên tắm nước ấm cũng không hề yên lòng.
Khác sạn Dương Lan bốn năm năm nay vẫn như trước, tất cả trang bị sang trọng vẫn bày biện trước sau như một, giống y như đúc so với lúc đầu cô và Sở Tường Hùng gặp nhau ở đây, từ phòng tắm đến phòng ngủ, mỗi một chi tiết nhỏ đều không khác biệt gì, điều này khiến Lâm Phiên Phiên không ngăn cản được mà cứ nhớ lại những trận mây mưa điên cuồng cùng với Sở Tường Hùng ở đây…
Anh dịu dàng như vậy, cô ngây ngô như vậy.
Anh khiến tim cô đập như điên loạn, cô khiến anh như si như cuồng.
Bọn họ khi đó vui sướng cỡ nào, hạnh phúc cỡ nào, dường như cả thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ, trong mắt nhau chỉ thấy được lẫn nhau.
Nhưng bây giờ…
Giữa bọn họ chen ngang nhiều người như vậy, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, bọn họ không thể trở lại như xưa được nữa.
Đời người nếu chỉ như thường thấy thì thật tốt biết bao!
Trưa nay, Lâm Phiên Phiên ngủ mà mê man, cuốn vào chiếc giường lớn từng để lại cho cô vô vàn những kỷ niệm đẹp đẽ, cho dù trong giấc mơ cô cũng trầm vào đến không thở nổi.
Mà Hàn Phiêu thì nằm chợp mắt ở sofa ngoài phòng khách.
Tuy lần này ở cùng phòng là do Lâm Phiên Phiên chủ động yêu cầu, nhưng Hàn Phiêu biết rõ Lâm Phiên Phiên làm như vậy chẳng qua là để kích động Sở Tường Hùng, khiến Sở Tường Hùng thương tâm, khổ sở, đau đớn, vai trò của hắn trong đó chẳng qua chỉ là một thanh kiếm để Lâm Phiên Phiên khiến Sở Tường Hùng đớn đau mà thôi.
Tuy biết rõ, Hàn Phiêu cũng cam tâm tình nguyện, hắn sẽ không gây cho Lâm Phiên Phiên bất cứ phiền toái nào, giống như lúc này hắn tự mình ngủ sofa chứ không vào phòng ngủ của Lâm Phiên Phiên.
Hắn vững tin rằng, một ngày nào đó Lâm Phiên Phiên sẽ nhận ra, nhận ra hắn vẫn luôn yên lặng chờ đợi bên cạnh cô.
Cùng lúc đó Sở Tường Hùng vẫn luôn đứng ở ngoài cửa phòng 518, bao nhiêu lần anh định giơ tay lên gõ cửa phòng Lâm Phiên Phiên, thậm chí còn muốn phá cửa xông vào, nhưng anh lại sợ, sợ nếu như anh thật sự xông vào sẽ nhìn thấy cảnh mà anh không muốn thấy.
Gian phòng này đã từng là ngày tháng gặp gỡ đẹp nhất giữa anh và Lâm Phiên Phiên, anh đã mất đi nhiều thứ như vậy, anh không thể để những ký ức đẹp đẽ này cũng bị chôn vùi. Năm lần bảy lượt dằn vặt, Sở Tường Hùng rốt cuộc vẫn đứng ở cửa, không hề động đậy.
Từ trưa đến tối, lại từ tối đến sáng sớm, trọn nửa ngày và một đêm, Lâm Phiên Phiên không ra ngoài, Hàn Phiêu cũng không. Vì vậy Sở Tường Hùng cứ canh chừng cánh cửa này từ buổi trưa hôm đó cho đến sáng sớm hôm sau, không hề chợp mắt trong khoảng thời gian đó, cả đêm không ngủ khiến hai mắt anh đầy tơ máu và sự mệt mỏi rã rời.
Mà tất cả những điều này đương nhiên Lâm Phiên Phiên biết, cho nên cô mới không ra ngoài, cô chính là muốn xem xem rốt cuộc Sở Tường Hùng có thể đứng tới khi nào, mà kết quả chứng minh Sở Tường Hùng ngang bướng vượt xa khỏi tưởng tượng của cô.
Nhưng không biết được rằng ở Sở gia, bởi vì Sở Tường Hùng cả đêm không về, Mạc Tiểu Vang đã khiến cả Sở gia ầm ĩ đến gà bay chó sủa!
Tất cả người làm nam nữ giúp việc đều vô cớ bị phạt.
Trên bàn cơm sáng, Lôi Lôi ba tuổi chỉ vì uống sữa tươi không cẩn thận bị sặc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên ho khan mấy tiếng, lập tức dẫn tới một trận tức giận mắng mỏ của Mạc Tiểu Vang, cuối cùng còn nhấc Lôi Lôi lên đánh đen đét vào mông nhỏ của nó.
Hoàn toàn trút hết tất cả lửa giận lên người Lôi Lôi vô tội, đứa trẻ mới chỉ ba tuổi nhất thời vừa sợ vừa đau, khóc Ôn Ôn lên.
Thân là bà nội đứa trẻ, Hứa Bành thực sự không nhìn nổi nữa, vội vàng giành lấy đứa trẻ từ tay Mạc Tiểu Vang, mặt sầm lại mắng: “Cô nổi điên làm gì, trẻ con làm gì sai mà cô đánh nó thế, người ta nói đánh con đau mẹ, năm nay Lôi Lôi mới có ba tuổi mà cô lại có thể xuống tay nặng như vậy, rốt cuộc cô có phải là mẹ không, sao cô ác thế!”
/477
|