“Không cần tôi quan tâm? Em quên mất lân trước Nhược Vũ cùng em vào bệnh viện rồi bị thương sao?”
“Lê Minh Nguyệt, em có thể đừng có giở tính trẻ con như vậy được không? Em cho là chuyện này có đơn giản như cô nghĩ không? Em nghĩ là mình có thể tự giải quyết sao?” Hà Duy Hùng ép hỏi Lê Minh Nguyệt Mắt Lê Minh Nguyệt càng đỏ hơn, cô ấy tôi”
không biết những chuyện này nhưng cô ấy thực sự không muốn liên lụy đến người khác, chưa kể gia cảnh của cô ấy và Lâm Minh Lê Nhược Vũ Hà Duy Hùng luôn khác nhau.
Thực lòng mà nói, cô ấy có chút tự tị, huống chỉ bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy.
“Lê Minh Nguyệt, chuyện này quả thực không phải chuyện cô có thể giải quyết, cô nghĩ bọn họ.
quá đơn giản rồi” Lâm Minh không nhịn được nói Lê Minh Nguyệt đơn thuần thiện lương, quan trọng nhất là ngay thẳng, không bụng dạ hẹp hòi, mà người nhà họ Lê thì khác.
“Minh Nguyệt, em nghĩ thế nào?” Lê Nhược Vũ vẫn lựa chọn tôn trọng nguyện vọng của Lê Minh Nguyệt, nếu Lê Minh Nguyệt kiên quyết muốn đi một mình, cô sẽ đi cùng cô ấy.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều đổ đồn về phía Lê Minh Nguyệt, đợi cô ấy đưa ra lựa chọn.
Lê Minh Nguyệt im lặng hồi lâu, cắn môi suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn Hà Duy Hùng: “Chúng ta cùng nhau đi đi, tôi không muốn Nhược Vũ phải vì tôi mà bị thương nữa”
Lê Nhược Vũ kiên định đứng bên cạnh cô ấy, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động, nhưng chuyện lần trước cho đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ.
Nếu như tối nay Lê Nhược Vũ lại vì cô ấy mà bị thương, trong lòng cô ấy sẽ vô cùng áy náy.
Hơn nữa mẹ cô ấy đã gây chuyện đến cả công ty của Hà Duy Hùng, Hà Duy Hùng nói không sai, chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.
“Vậy được, bây giờ chúng ta đi thôi” Hà Dĩ.
Phong gật đầu, rất nhiều phóng viên đang ở bên ngoài công ty, nếu như anh ta còn không ra thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty.
Trước tập đoàn Hà Gia, mẹ Lê vần không biết đang nói liên tục cái gì nữa, đám phóng viên trước mặt đều tự động nhường ra một con đường.
Mẹ Lê ngẩn ra, những lời nói của bà ta càng đặc sắc hơn, nhất định là do bà ta nói quá hay, nên có cả phóng viên của một tòa soạn lớn đến phỏng vấn bà ta.Có điều ở con đường phía trước lại xuất hiện một người đàn ông có khí chất nổi bật, Lâm Minh chỉ thản nhiên đứng ở đó, khí chất trên người mạnh đến mức khiến người ta kinh sợ.
Lê Nhược Vũ, Lê Minh Nguyệt và Hà Duy Hùng cũng lần lượt bước xuống xe, một nhóm nam thanh nữ tú đứng cùng chỗ với nhau trong vô cùng đẹp mắt, nhưng lúc này không ai có tâm trạng tán thưởng cả.
Lâm Minh có địa vị rất lớn ở Hà Nội, những phóng viên này ai mà không biết anh chứ?
Mẹ Lê cũng không phải là người không biết gì, nhưng khi nhìn thấy một hàng phóng viên đứng sau mình thì tự tin chạy đến.
“Ai ai ai. Mọi người nhìn xem. Đây chính là người con gái không hiếu thuận của tôi. Nó còn dám xuất hiện nữa. Mọi người phân xử dùng tôi với” Mẹ Lê hét lên, nghĩ rằng những phóng viên này sẽ giống như lúc trước mà lao lên với bà ta.
Nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến mức ngạc nhiên, không có bất kỳ phóng viên nào dám nói chuyện.
Dù sao thì sắc mặt của Lâm Minh và Hà Duy Hùng cũng âm u đến dọa người, giống như có hai tảng băng khổng lồ đặt ở đấy vậy, từ xa đã có ‘thể cảm nhận được bọn họ.
Mẹ Lê ngẩn ra, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn hoảng sợ.
“Lê Minh Nguyệt, em có thể đừng có giở tính trẻ con như vậy được không? Em cho là chuyện này có đơn giản như cô nghĩ không? Em nghĩ là mình có thể tự giải quyết sao?” Hà Duy Hùng ép hỏi Lê Minh Nguyệt Mắt Lê Minh Nguyệt càng đỏ hơn, cô ấy tôi”
không biết những chuyện này nhưng cô ấy thực sự không muốn liên lụy đến người khác, chưa kể gia cảnh của cô ấy và Lâm Minh Lê Nhược Vũ Hà Duy Hùng luôn khác nhau.
Thực lòng mà nói, cô ấy có chút tự tị, huống chỉ bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy.
“Lê Minh Nguyệt, chuyện này quả thực không phải chuyện cô có thể giải quyết, cô nghĩ bọn họ.
quá đơn giản rồi” Lâm Minh không nhịn được nói Lê Minh Nguyệt đơn thuần thiện lương, quan trọng nhất là ngay thẳng, không bụng dạ hẹp hòi, mà người nhà họ Lê thì khác.
“Minh Nguyệt, em nghĩ thế nào?” Lê Nhược Vũ vẫn lựa chọn tôn trọng nguyện vọng của Lê Minh Nguyệt, nếu Lê Minh Nguyệt kiên quyết muốn đi một mình, cô sẽ đi cùng cô ấy.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều đổ đồn về phía Lê Minh Nguyệt, đợi cô ấy đưa ra lựa chọn.
Lê Minh Nguyệt im lặng hồi lâu, cắn môi suy nghĩ, vẫn là lắc đầu, hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn Hà Duy Hùng: “Chúng ta cùng nhau đi đi, tôi không muốn Nhược Vũ phải vì tôi mà bị thương nữa”
Lê Nhược Vũ kiên định đứng bên cạnh cô ấy, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động, nhưng chuyện lần trước cho đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ.
Nếu như tối nay Lê Nhược Vũ lại vì cô ấy mà bị thương, trong lòng cô ấy sẽ vô cùng áy náy.
Hơn nữa mẹ cô ấy đã gây chuyện đến cả công ty của Hà Duy Hùng, Hà Duy Hùng nói không sai, chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.
“Vậy được, bây giờ chúng ta đi thôi” Hà Dĩ.
Phong gật đầu, rất nhiều phóng viên đang ở bên ngoài công ty, nếu như anh ta còn không ra thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty.
Trước tập đoàn Hà Gia, mẹ Lê vần không biết đang nói liên tục cái gì nữa, đám phóng viên trước mặt đều tự động nhường ra một con đường.
Mẹ Lê ngẩn ra, những lời nói của bà ta càng đặc sắc hơn, nhất định là do bà ta nói quá hay, nên có cả phóng viên của một tòa soạn lớn đến phỏng vấn bà ta.Có điều ở con đường phía trước lại xuất hiện một người đàn ông có khí chất nổi bật, Lâm Minh chỉ thản nhiên đứng ở đó, khí chất trên người mạnh đến mức khiến người ta kinh sợ.
Lê Nhược Vũ, Lê Minh Nguyệt và Hà Duy Hùng cũng lần lượt bước xuống xe, một nhóm nam thanh nữ tú đứng cùng chỗ với nhau trong vô cùng đẹp mắt, nhưng lúc này không ai có tâm trạng tán thưởng cả.
Lâm Minh có địa vị rất lớn ở Hà Nội, những phóng viên này ai mà không biết anh chứ?
Mẹ Lê cũng không phải là người không biết gì, nhưng khi nhìn thấy một hàng phóng viên đứng sau mình thì tự tin chạy đến.
“Ai ai ai. Mọi người nhìn xem. Đây chính là người con gái không hiếu thuận của tôi. Nó còn dám xuất hiện nữa. Mọi người phân xử dùng tôi với” Mẹ Lê hét lên, nghĩ rằng những phóng viên này sẽ giống như lúc trước mà lao lên với bà ta.
Nhưng xung quanh lại yên tĩnh đến mức ngạc nhiên, không có bất kỳ phóng viên nào dám nói chuyện.
Dù sao thì sắc mặt của Lâm Minh và Hà Duy Hùng cũng âm u đến dọa người, giống như có hai tảng băng khổng lồ đặt ở đấy vậy, từ xa đã có ‘thể cảm nhận được bọn họ.
Mẹ Lê ngẩn ra, cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn hoảng sợ.
/984
|