Chương 834
Trước đó anh đã giải thích cho Lê Nhược Vũ nghe rồi, nếu như lúc đó Lê Nhược Vũ chịu tin tưởng vào lời của anh thì đâu có những suy đoán sau này, Lâm Minh cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung ra rồi, tại sao cứ có người muốn giở trò giữa bọn họ chứ. Ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng như vậy.
Việc quan trọng hơn là Lê Nhược Vũ càng ngày càng không muốn tin tưởng anh rồi, người khác chỉ cần khẽ nói này nói kia thôi là Lê Nhược Vũ sẽ nghi ngờ anh ngay.
Đó chính là việc khiến cho anh bất an nhất: “Em xác định em không nói?” Lâm Minh trầm cả mặt và chậm rãi nói: “Nếu như em không muốn nói thì đừng có mơ mà gặp được Hòa Phong. Anh sẽ nói cho nó nghe là mẹ của nó cho rằng nó không phải là con của mẹ nó”
Lâm Minh đột nhiên quay đầu lại và nhìn chăm châm cô, giọng nói của anh bình tĩnh đến mức đáng sợ: “Lê Nhược Vũ em nói thử xem nếu như vậy về sau Hòa Phong có muốn gặp em nữa không?”
Lê Nhược Vũ trừng to mắt lên: “Lâm Minh! Em là mẹ của nó!”
“Khi em dẫn theo Hạ Ly rời bỏ anh với Hòa Phong không để lại một câu nói nào, em có từng suy nghĩ qua em là mẹ của Hòa Phong không?”
Lâm Minh gần như là gầm thét lên câu nói đó. Khi Lê Nhược Vũ rời đi, anh thậm chí còn suy nghĩ nếu như Lê Nhược Vũ lại biến mất nữa, đi tiếp thêm mấy năm như vậy nữa thì anh phải làm thế nào?
Hòa Phong với Tiểu Cảnh phải làm thế nào?
Anh không chắc chắn anh còn có thể đợi Lê Nhược Vũ thêm ba năm nữa, mỗi một ngày Lê Nhược Vũ không ở bên cạnh anh, thậm chí là từng phút từng giây cũng là sự dày vò với anh.
“Lâm Minh” Lê Nhược Vũ nghiêm túc: “Về sau em sẽ nói anh nghe về chuyện này. Nhưng bây giờ em muốn gặp Hòa Phong, nó đang tìm mẹ của nó”
“Là ai đã nói cho em nghe Tiểu Cảnh là con của anh với Ôn Hòa?”
“Em không biết” Lê Nhược Vũ lắc đầu, cô dường như nhớ lại được điều gì và nói: “Là một cô y tá gửi thư cho em.”
“Cô y tá?”
“Là người đến thay thuốc cho em mà bị anh chửi đến khóc đấy”
Lâm Minh nhớ ra rồi, đó là lần anh ra ngoài hút thuốc gặp được Hạ Đông Quân đến bệnh viện, nếu không thì anh có thể ở bên cạnh Lê Nhược Vũ mỗi một ngày rồi, làm sao có thể để cho người khác thừa cơ làm chuyện xấu được.
“Em thà tin một người lạ không quen biết mà cũng không chịu tin anh hơn một chút sao?”
Lê Nhược Vũ yên lặng, đúng thật, lúc đó cô dường như là không nghỉ ngờ gì mà tin người lạ mặt đó.
Lâm Minh trầm mặt xuống lại, Lê Nhược Vũ yên lặng cũng chứng tỏ là cô thừa nhận rồi. Cô không tin anh, không có một chút tin tưởng nào cả. Lâm Minh đấm một quyền đến chỗ tay lái, tiếng loa chói tai vang lên một cái và dọa cho mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang.
Tuy rằng có miếng chống nhìn xuyên thấu từ bên ngoài, mọi người bên ngoài không hề biết được là có chuyện gì đã xảy ra ở trong xe, nhưng Lê Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng và không tự tại từ trên xuống dưới.
“Chuyện này là em không đúng, nhưng Hòa Phong vẫn còn…”
Giọng nói của Lê Nhược Vũ có chút khàn, cô có thể cảm nhận được rất rõ Lâm Minh đang tức giận.
Lâm Minh cũng không buồn quan tâm đến lời nói của Lê Nhược Vũ nữa, anh đột nhiên khởi động xe lên, quay một khúc cua lớn để đi về hướng bệnh viện, chỉ để lại một lưng khói xe màu trắng. Anh nhất định phải làm rõ chuyện này!
Trên suốt đoạn đường đó ai nấy tự suy nghĩ việc riêng của mình. Đúng thật Hòa Phong giống cô như vậy, tại so cô lại nghỉ ngờ Lâm Minh chứ, thậm chí không có can đảm để đi hỏi Lâm Minh nữa mà bỏ trốn khỏi thành phố Hải Phòng rồi.
Trước đó anh đã giải thích cho Lê Nhược Vũ nghe rồi, nếu như lúc đó Lê Nhược Vũ chịu tin tưởng vào lời của anh thì đâu có những suy đoán sau này, Lâm Minh cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung ra rồi, tại sao cứ có người muốn giở trò giữa bọn họ chứ. Ba năm trước đã vậy, bây giờ cũng như vậy.
Việc quan trọng hơn là Lê Nhược Vũ càng ngày càng không muốn tin tưởng anh rồi, người khác chỉ cần khẽ nói này nói kia thôi là Lê Nhược Vũ sẽ nghi ngờ anh ngay.
Đó chính là việc khiến cho anh bất an nhất: “Em xác định em không nói?” Lâm Minh trầm cả mặt và chậm rãi nói: “Nếu như em không muốn nói thì đừng có mơ mà gặp được Hòa Phong. Anh sẽ nói cho nó nghe là mẹ của nó cho rằng nó không phải là con của mẹ nó”
Lâm Minh đột nhiên quay đầu lại và nhìn chăm châm cô, giọng nói của anh bình tĩnh đến mức đáng sợ: “Lê Nhược Vũ em nói thử xem nếu như vậy về sau Hòa Phong có muốn gặp em nữa không?”
Lê Nhược Vũ trừng to mắt lên: “Lâm Minh! Em là mẹ của nó!”
“Khi em dẫn theo Hạ Ly rời bỏ anh với Hòa Phong không để lại một câu nói nào, em có từng suy nghĩ qua em là mẹ của Hòa Phong không?”
Lâm Minh gần như là gầm thét lên câu nói đó. Khi Lê Nhược Vũ rời đi, anh thậm chí còn suy nghĩ nếu như Lê Nhược Vũ lại biến mất nữa, đi tiếp thêm mấy năm như vậy nữa thì anh phải làm thế nào?
Hòa Phong với Tiểu Cảnh phải làm thế nào?
Anh không chắc chắn anh còn có thể đợi Lê Nhược Vũ thêm ba năm nữa, mỗi một ngày Lê Nhược Vũ không ở bên cạnh anh, thậm chí là từng phút từng giây cũng là sự dày vò với anh.
“Lâm Minh” Lê Nhược Vũ nghiêm túc: “Về sau em sẽ nói anh nghe về chuyện này. Nhưng bây giờ em muốn gặp Hòa Phong, nó đang tìm mẹ của nó”
“Là ai đã nói cho em nghe Tiểu Cảnh là con của anh với Ôn Hòa?”
“Em không biết” Lê Nhược Vũ lắc đầu, cô dường như nhớ lại được điều gì và nói: “Là một cô y tá gửi thư cho em.”
“Cô y tá?”
“Là người đến thay thuốc cho em mà bị anh chửi đến khóc đấy”
Lâm Minh nhớ ra rồi, đó là lần anh ra ngoài hút thuốc gặp được Hạ Đông Quân đến bệnh viện, nếu không thì anh có thể ở bên cạnh Lê Nhược Vũ mỗi một ngày rồi, làm sao có thể để cho người khác thừa cơ làm chuyện xấu được.
“Em thà tin một người lạ không quen biết mà cũng không chịu tin anh hơn một chút sao?”
Lê Nhược Vũ yên lặng, đúng thật, lúc đó cô dường như là không nghỉ ngờ gì mà tin người lạ mặt đó.
Lâm Minh trầm mặt xuống lại, Lê Nhược Vũ yên lặng cũng chứng tỏ là cô thừa nhận rồi. Cô không tin anh, không có một chút tin tưởng nào cả. Lâm Minh đấm một quyền đến chỗ tay lái, tiếng loa chói tai vang lên một cái và dọa cho mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn sang.
Tuy rằng có miếng chống nhìn xuyên thấu từ bên ngoài, mọi người bên ngoài không hề biết được là có chuyện gì đã xảy ra ở trong xe, nhưng Lê Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng và không tự tại từ trên xuống dưới.
“Chuyện này là em không đúng, nhưng Hòa Phong vẫn còn…”
Giọng nói của Lê Nhược Vũ có chút khàn, cô có thể cảm nhận được rất rõ Lâm Minh đang tức giận.
Lâm Minh cũng không buồn quan tâm đến lời nói của Lê Nhược Vũ nữa, anh đột nhiên khởi động xe lên, quay một khúc cua lớn để đi về hướng bệnh viện, chỉ để lại một lưng khói xe màu trắng. Anh nhất định phải làm rõ chuyện này!
Trên suốt đoạn đường đó ai nấy tự suy nghĩ việc riêng của mình. Đúng thật Hòa Phong giống cô như vậy, tại so cô lại nghỉ ngờ Lâm Minh chứ, thậm chí không có can đảm để đi hỏi Lâm Minh nữa mà bỏ trốn khỏi thành phố Hải Phòng rồi.
/984
|