Chương 831
Nếu như anh ấy có thể quen với lại Trần Hi Lam thì cô lại càng vui mừng hơn nữ: “Trần Hi Lam rất thích anh” Lê Nhược Vũ nhàn nhạt lên tiếng, cô cứ giả vờ ra vẻ như thật sự là người dưng qua đường với lại Hạ Đông Quân.
Vẻ mặt của Hạ Đông Quân trầm đi trong tích tắc, anh ấy không nói gì, tình cảm của anh ấy đối với Lê Nhược Vũ rất đơn giản, anh ấy chỉ kỳ vọng cô có thế sống một cuộc sống hạnh phúc mà thôi Lê Nhược Vũ nhướng mày lên, cô muốn nói gì đó để cắt ngang chủ đề của bọn họ
. Nhưng vừa lên tiếng thôi đã khiến cho nó trở nên kỳ lạ hơn hẳn, hai người cứ nhìn chăm chắm Lê Nhược Vũ, lúc này cô mới nói tiếp: “Trần Hi Lam ở nước Mỹ hay nhắc đến anh lắm. Hôm nay gặp mặt mới biết được là tại sao Trần Hi Lam đã trúng tiếng sét ái tình với anh”
Mặt của Trần Hi Lam đỏ ửng lên rồi, Lê Nhược Vũ lại chọc ghẹo cô ấy!
Và Hạ Đông Quân hiểu được ý của Lê Nhược Vũ rồi, cô không muốn anh ấy khiến cho Trần Hi Lam đau lòng.
Anh ấy biết được bản thân không thể trở thành người cho cô hạnh phúc, cũng nguyện mãi mãi bảo vệ bên cạnh cô, nhưng cô thì sao… cô muốn đẩy anh ấy ra ngoài Lê Nhược Vũ đang vắt óc suy nghĩ bản thân nên nói gì tiếp theo, cô chỉ cảm thấy là mỗi lần cô lên tiếng thì bầu không khí này lại ngượng ngùng hơn hẳn.
Cô nói chuyện khi họp với mọi người ở trong công ty cũng không có nhức óc đến như vậy đấy. May thay điện thoại của cô đột nhiên reo lên, Lê Nhược Vũ như được ai đó cứu mạng, cô mỉm cười và xin lỗi, cũng không buồn để ý đến số điện thoại và cứ thế nghe máy.
Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói gấp rút của Lâm Minh: “Nhược Vũ, em đang ở đâu?”
Từ xưa đến nay Lâm Minh luôn rất bình tĩnh vững chắc, khi nghe thấy giọng nói của anh gấp rút đến như vậy thì cô cũng căng thẳng hơn hẳn, cô hỏi ngay: “Sao vậy?”
“Hòa Phong sốt cao vào bệnh viện rồi, nó không chích để chịu truyền nước biển, cứ đòi kêu muốn gặp mẹ”
“Hòa Phong?” Lê Nhược Vũ cảm thấy có chút quái lạ, thời gian cô tiếp xúc với hai đứa trẻ đó không quá dài, cô chỉ biết được Lâm Minh đã dạy dỗ cho bọn chúng rất tốt. Tại sao cậu bé lại đột nhiên muốn tìm cô chứ?
Nhưng Lê Nhược Vũ cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều nữa, dù cho Hòa Phong có phải là đứa con của cô hay không thì đó cũng là một sinh mạng nhỏ, cô tự cho rằng bản thân cô không thể nào không lung lay trước sự khóc lóc của cậu bé.
“Đúng! Em đang ở đâu? Anh sang đấy đế đón em!” Lâm Minh nói với giọng điệu kiên định uán cà phê ở đường Triều Vân, em ở ngoài cửa đợi anh” Lê Nhược Vũ nói rồi gấp rút ngắt điện thoại đi.
“Có cần tôi đi với cô không?” Hạ Đông Quân nhìn biểu cảm của Lê Nhược Vũ thôi đã biết được là con nít xảy ra chuyện nên liền không nhịn được và lên tiếng hỏi cô.
Lê Nhược Vũ nhìn Trần Hi Lam một cái rồi từ chối: “Không cần, một mình tôi được rồi”
Trần Hi Lam cảm thấy Hạ Đông Quân đối xử rất khác biệt với lại Lê Nhược Vũ, chỉ số thông mình của người phụ nữ trong tình yêu có thế sánh bảng với Sherlock Holmes, nhưng cô ấy lại không muốn suy nghĩ quá nhiều. Lòng mê cái đẹp ai cũng có, Hạ Đông Quân cũng là một người đàn ông, thích người phụ nữ như Lê Nhược Vũ vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Trần Hi Lam cố gảng an ủi bản thân ở trong lòng mình, cô ấy thừa nhận là cô ấy ghen tị với lại Lê Nhược Vũ.
“Anh Đông Quân, anh ở lại vui vẻ với Trần Hi Lam nhé, tôi đi trước đây.” Lê Nhược Vũ cầm cái túi xách của cô lên, câu gọi anh Đông Quân đó thốt ra theo phản xạ tự nhiên.
Dường như hai người bọn họ không ai cảm thấy được có chỗ nào không đúng, Lê Nhược Vũ cũng gấp rút rời khỏi quán cà phê.
Nếu như anh ấy có thể quen với lại Trần Hi Lam thì cô lại càng vui mừng hơn nữ: “Trần Hi Lam rất thích anh” Lê Nhược Vũ nhàn nhạt lên tiếng, cô cứ giả vờ ra vẻ như thật sự là người dưng qua đường với lại Hạ Đông Quân.
Vẻ mặt của Hạ Đông Quân trầm đi trong tích tắc, anh ấy không nói gì, tình cảm của anh ấy đối với Lê Nhược Vũ rất đơn giản, anh ấy chỉ kỳ vọng cô có thế sống một cuộc sống hạnh phúc mà thôi Lê Nhược Vũ nhướng mày lên, cô muốn nói gì đó để cắt ngang chủ đề của bọn họ
. Nhưng vừa lên tiếng thôi đã khiến cho nó trở nên kỳ lạ hơn hẳn, hai người cứ nhìn chăm chắm Lê Nhược Vũ, lúc này cô mới nói tiếp: “Trần Hi Lam ở nước Mỹ hay nhắc đến anh lắm. Hôm nay gặp mặt mới biết được là tại sao Trần Hi Lam đã trúng tiếng sét ái tình với anh”
Mặt của Trần Hi Lam đỏ ửng lên rồi, Lê Nhược Vũ lại chọc ghẹo cô ấy!
Và Hạ Đông Quân hiểu được ý của Lê Nhược Vũ rồi, cô không muốn anh ấy khiến cho Trần Hi Lam đau lòng.
Anh ấy biết được bản thân không thể trở thành người cho cô hạnh phúc, cũng nguyện mãi mãi bảo vệ bên cạnh cô, nhưng cô thì sao… cô muốn đẩy anh ấy ra ngoài Lê Nhược Vũ đang vắt óc suy nghĩ bản thân nên nói gì tiếp theo, cô chỉ cảm thấy là mỗi lần cô lên tiếng thì bầu không khí này lại ngượng ngùng hơn hẳn.
Cô nói chuyện khi họp với mọi người ở trong công ty cũng không có nhức óc đến như vậy đấy. May thay điện thoại của cô đột nhiên reo lên, Lê Nhược Vũ như được ai đó cứu mạng, cô mỉm cười và xin lỗi, cũng không buồn để ý đến số điện thoại và cứ thế nghe máy.
Ở đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói gấp rút của Lâm Minh: “Nhược Vũ, em đang ở đâu?”
Từ xưa đến nay Lâm Minh luôn rất bình tĩnh vững chắc, khi nghe thấy giọng nói của anh gấp rút đến như vậy thì cô cũng căng thẳng hơn hẳn, cô hỏi ngay: “Sao vậy?”
“Hòa Phong sốt cao vào bệnh viện rồi, nó không chích để chịu truyền nước biển, cứ đòi kêu muốn gặp mẹ”
“Hòa Phong?” Lê Nhược Vũ cảm thấy có chút quái lạ, thời gian cô tiếp xúc với hai đứa trẻ đó không quá dài, cô chỉ biết được Lâm Minh đã dạy dỗ cho bọn chúng rất tốt. Tại sao cậu bé lại đột nhiên muốn tìm cô chứ?
Nhưng Lê Nhược Vũ cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều nữa, dù cho Hòa Phong có phải là đứa con của cô hay không thì đó cũng là một sinh mạng nhỏ, cô tự cho rằng bản thân cô không thể nào không lung lay trước sự khóc lóc của cậu bé.
“Đúng! Em đang ở đâu? Anh sang đấy đế đón em!” Lâm Minh nói với giọng điệu kiên định uán cà phê ở đường Triều Vân, em ở ngoài cửa đợi anh” Lê Nhược Vũ nói rồi gấp rút ngắt điện thoại đi.
“Có cần tôi đi với cô không?” Hạ Đông Quân nhìn biểu cảm của Lê Nhược Vũ thôi đã biết được là con nít xảy ra chuyện nên liền không nhịn được và lên tiếng hỏi cô.
Lê Nhược Vũ nhìn Trần Hi Lam một cái rồi từ chối: “Không cần, một mình tôi được rồi”
Trần Hi Lam cảm thấy Hạ Đông Quân đối xử rất khác biệt với lại Lê Nhược Vũ, chỉ số thông mình của người phụ nữ trong tình yêu có thế sánh bảng với Sherlock Holmes, nhưng cô ấy lại không muốn suy nghĩ quá nhiều. Lòng mê cái đẹp ai cũng có, Hạ Đông Quân cũng là một người đàn ông, thích người phụ nữ như Lê Nhược Vũ vậy cũng là chuyện rất bình thường.
Trần Hi Lam cố gảng an ủi bản thân ở trong lòng mình, cô ấy thừa nhận là cô ấy ghen tị với lại Lê Nhược Vũ.
“Anh Đông Quân, anh ở lại vui vẻ với Trần Hi Lam nhé, tôi đi trước đây.” Lê Nhược Vũ cầm cái túi xách của cô lên, câu gọi anh Đông Quân đó thốt ra theo phản xạ tự nhiên.
Dường như hai người bọn họ không ai cảm thấy được có chỗ nào không đúng, Lê Nhược Vũ cũng gấp rút rời khỏi quán cà phê.
/984
|