Chương 790
Nếu cô đã hạ quyết tâm muốn ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, sẽ không giống như lúc ở bên cạnh Lâm Minh năm đó nữa, là một con đà điểu chỉ biết trốn tránh, cần bảo vệ.
Lê Nhược Vũ đối mặt với ánh mắt lo lẳng của Lê Nhược Vũ, trái lại mở lời trấn an cậu ta: “Không sao đâu, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt”
Hạ Ly là cô bé lớn lên ở nước M, lưu loát nói được một tràng tiếng Anh còn thông thạo hơn cả tiếng quốc ngữ. Cô bé mỉm cười, không dám vươn tay đến chỗ James đòi ôm một cái. Ở trong mắt cô bé, ông nội James vẫn vô cùng nghiêm khắc.
James lại đón lấy Hạ Ly, ôm vào trong ngực, dùng khuôn mặt lún phún râu của mình cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ly.
“Đã về rồi à” James nhìn đôi tay lường vào nhau của Trần Hi Tuấn và Lê Nhược Vũ, nói lời sâu xa xong, lại không sao hiểu được mà nở một nụ cười.
“Hôm nay trời mưa, ba cố tình đến đây đón các con” James ôm Hạ Ly vào xe, nhấn hạ cửa sổ xong thì nói, lại ra hiệu người đàn ông cầm ô bên cạnh chuyển ô qua cho Trần Hi Tuấn Trần Hi Tuấn vui vẻ, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn Lê Nhược Vũ. James đã như thế, chắc là đã biết cậu ta và Nhược Vũ ở bên nhau, hơn nữa, James vậy mà không phản đối “Cảm ơn bai” Trần Hi Tuấn nhận lấy ô trong tay người đàn ông, che cho Lê Nhược Vũ rồi mở cửa xe ra, hai người ngồi vào trong xe.
Nhóc Hạ Ly chọt tay vào cắm của James, nghỉ ngờ mà mở miệng: “Vì sao cha và mẹ đều không có râu ạ? Sau này Hạ Ly có thể cũng mọc râu không?”
Suy nghĩ của cô nhóc đơn giản đáng yêu, tràn ngập tò mò với tất cả của thế giới này.
James làm một cái mặt quỷ với Hạ Ly, một chút cũng không giống bộ dạng nghiêm túc lúc trước: “Nếu Hạ Ly mà mọc râu thì sẽ biến thành người quái dị!”
“Người quái dị thì trông như thế nào? Mọc râu thì đều là người quái dị sao? Chẳng trách mẹ và cha đều không mọc râu, Hạ Ly cũng không mọc nha!” Hạ Ly nghiêng đầu nhỏ, như thể đã phát hiện được bí mật gì lớn lắm.
“Khụ khụ khụ!” James xấu hổ mà ho lên, phát hiện hình như mình bị một cô nhóc làm rối loạn?
Trần Hi Tuấn cũng không kìm được, bật cười, bị James liếc một cái thì sợ đến mức im bặt, cậu †a nhìn ra ngoài cửa, xoa xoa mũi của mình.
Chỉ có Lê Nhược Vũ thản nhiên mà nhìn mọi người, trong lòng dấy lên một chút ấm áp, nếu cứ tiếp tục như thế thì tốt rồi.
“Ba, sao ba biết hôm nay chúng con về nước?” Trần Hi Tuấn bỗng nhiên nhớ đến vấn đề này. Dù sao hôm nay bọn họ về nước cũng là do Nhược Vũ đột ngột nói với cậu ta, cậu ta mới đi mua vé máy bay ngay, cũng không nói cho bất cứ ai.
“Hi Tuấn, ba năm nay thành tích con làm ra thật sự không tồi. Con đã chứng minh với ba rằng con không còn là đứa trẻ nữa, ba sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của con nữa”
James biết Trần Hi Tuấn tiếp nhận công ty đều là do cô gái này, huống hồ gì nếu Lê Nhược Vũ đã trở thành động lực để Trần Hi Tuấn tiến tới, vậy chúng nó ở bên nhau cũng không phải không thể, với ông ta là trăm lợi mà không một hại. Nếu phải nói là có vấn đề gì đó, thì cùng lắm cũng là Lâm Minh kia, nhưng đã ở trong nước M, Lâm Minh cũng không thể trở thành chướng ngại của ông ta.
Chẳng trách hôm nay ba mình nhìn thấy Lê Nhược Vũ và mình cũng không nói thêm gì nữa, trái lại còn thay bọn họ ôm nhóc Hạ Ly, thì ra là đã công nhận cậu ta rồi.
Trần Hi Tuấn rất vui vẻ, ước muốn ban đầu của cậu ta cũng chỉ là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, cho bản thân một cơ hội, lại cho Lê Nhược Vũ một cơ hội. Cậu ta phải trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ Lê Nhược Vũ và nhóc Hạ Ly, mà lúc này, cậu ta đã làm được.
“Ba, cảm ơn ba” Trần Hi Tuấn nói ra những lời này là từ tận đáy lòng. Cậu ta nhận ra là James cố ý tránh lời của mình, cố ý không nói với mình vì sao ông lại xuất hiện ở sân bay, nhưng cậu ta không để ý. Bây giờ dường như cậu ta có thế hiểu được khổ tâm của James, một người đàn ông, ít nhất cũng phải đủ bản lĩnh, mới có thể bảo vệ người mà mình yêu mến.
Nếu cô đã hạ quyết tâm muốn ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, sẽ không giống như lúc ở bên cạnh Lâm Minh năm đó nữa, là một con đà điểu chỉ biết trốn tránh, cần bảo vệ.
Lê Nhược Vũ đối mặt với ánh mắt lo lẳng của Lê Nhược Vũ, trái lại mở lời trấn an cậu ta: “Không sao đâu, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt”
Hạ Ly là cô bé lớn lên ở nước M, lưu loát nói được một tràng tiếng Anh còn thông thạo hơn cả tiếng quốc ngữ. Cô bé mỉm cười, không dám vươn tay đến chỗ James đòi ôm một cái. Ở trong mắt cô bé, ông nội James vẫn vô cùng nghiêm khắc.
James lại đón lấy Hạ Ly, ôm vào trong ngực, dùng khuôn mặt lún phún râu của mình cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ly.
“Đã về rồi à” James nhìn đôi tay lường vào nhau của Trần Hi Tuấn và Lê Nhược Vũ, nói lời sâu xa xong, lại không sao hiểu được mà nở một nụ cười.
“Hôm nay trời mưa, ba cố tình đến đây đón các con” James ôm Hạ Ly vào xe, nhấn hạ cửa sổ xong thì nói, lại ra hiệu người đàn ông cầm ô bên cạnh chuyển ô qua cho Trần Hi Tuấn Trần Hi Tuấn vui vẻ, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn Lê Nhược Vũ. James đã như thế, chắc là đã biết cậu ta và Nhược Vũ ở bên nhau, hơn nữa, James vậy mà không phản đối “Cảm ơn bai” Trần Hi Tuấn nhận lấy ô trong tay người đàn ông, che cho Lê Nhược Vũ rồi mở cửa xe ra, hai người ngồi vào trong xe.
Nhóc Hạ Ly chọt tay vào cắm của James, nghỉ ngờ mà mở miệng: “Vì sao cha và mẹ đều không có râu ạ? Sau này Hạ Ly có thể cũng mọc râu không?”
Suy nghĩ của cô nhóc đơn giản đáng yêu, tràn ngập tò mò với tất cả của thế giới này.
James làm một cái mặt quỷ với Hạ Ly, một chút cũng không giống bộ dạng nghiêm túc lúc trước: “Nếu Hạ Ly mà mọc râu thì sẽ biến thành người quái dị!”
“Người quái dị thì trông như thế nào? Mọc râu thì đều là người quái dị sao? Chẳng trách mẹ và cha đều không mọc râu, Hạ Ly cũng không mọc nha!” Hạ Ly nghiêng đầu nhỏ, như thể đã phát hiện được bí mật gì lớn lắm.
“Khụ khụ khụ!” James xấu hổ mà ho lên, phát hiện hình như mình bị một cô nhóc làm rối loạn?
Trần Hi Tuấn cũng không kìm được, bật cười, bị James liếc một cái thì sợ đến mức im bặt, cậu †a nhìn ra ngoài cửa, xoa xoa mũi của mình.
Chỉ có Lê Nhược Vũ thản nhiên mà nhìn mọi người, trong lòng dấy lên một chút ấm áp, nếu cứ tiếp tục như thế thì tốt rồi.
“Ba, sao ba biết hôm nay chúng con về nước?” Trần Hi Tuấn bỗng nhiên nhớ đến vấn đề này. Dù sao hôm nay bọn họ về nước cũng là do Nhược Vũ đột ngột nói với cậu ta, cậu ta mới đi mua vé máy bay ngay, cũng không nói cho bất cứ ai.
“Hi Tuấn, ba năm nay thành tích con làm ra thật sự không tồi. Con đã chứng minh với ba rằng con không còn là đứa trẻ nữa, ba sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của con nữa”
James biết Trần Hi Tuấn tiếp nhận công ty đều là do cô gái này, huống hồ gì nếu Lê Nhược Vũ đã trở thành động lực để Trần Hi Tuấn tiến tới, vậy chúng nó ở bên nhau cũng không phải không thể, với ông ta là trăm lợi mà không một hại. Nếu phải nói là có vấn đề gì đó, thì cùng lắm cũng là Lâm Minh kia, nhưng đã ở trong nước M, Lâm Minh cũng không thể trở thành chướng ngại của ông ta.
Chẳng trách hôm nay ba mình nhìn thấy Lê Nhược Vũ và mình cũng không nói thêm gì nữa, trái lại còn thay bọn họ ôm nhóc Hạ Ly, thì ra là đã công nhận cậu ta rồi.
Trần Hi Tuấn rất vui vẻ, ước muốn ban đầu của cậu ta cũng chỉ là khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, cho bản thân một cơ hội, lại cho Lê Nhược Vũ một cơ hội. Cậu ta phải trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ Lê Nhược Vũ và nhóc Hạ Ly, mà lúc này, cậu ta đã làm được.
“Ba, cảm ơn ba” Trần Hi Tuấn nói ra những lời này là từ tận đáy lòng. Cậu ta nhận ra là James cố ý tránh lời của mình, cố ý không nói với mình vì sao ông lại xuất hiện ở sân bay, nhưng cậu ta không để ý. Bây giờ dường như cậu ta có thế hiểu được khổ tâm của James, một người đàn ông, ít nhất cũng phải đủ bản lĩnh, mới có thể bảo vệ người mà mình yêu mến.
/984
|