“Trần Hi Lam” ngoài cửa mãi không đáp lại, lúc này Trần Hi Tuấn mới ngước lên nhìn thoáng qua.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây người tại chỗ Ánh mắt Lâm Minh đầy thâm thúy, ánh mắt Trần Hi Tuấn lại trong veo.
Hai người không ai ngờ được rằng, giây phút cửa mở ra, người mình nhìn thấy sẽ là đối phương.
Giây phút ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, Lâm Minh nhìn Trần Hi Tuấn, lại nhìn thấy mấy vali vẫn còn chưa mở ra: “Xin lỗi, có lẽ tôi đi nhầm phòng.”
Trần Hi Tuấn khẽ gật đầu, cậu ta biết Lâm Minh không đi nhầm phòng, nhưng cậu ta lại không thể nào hào phóng nói cho anh.
Lâm Minh xoay người, mới vừa đi một bước đã nghe thấy giọng nữ đầy quen thuộc vang lên từ sau lưng: “Trần Hi Tuấn, cậu đứng ở cửa làm gì mà lâu thế? Hi Lam quên gì cậu để cô ấy vào lấy là được, cậu đừng mảng cô ấy mãi thế, Hi Lam là con gái, cần phải khen nhiều mới được.”
Âm thanh dịu dàng đầy quen thuộc, từng chữ từng chữ vọng vào tai anh.
Hai người đàn ông đứng ngoài cửa lập tức cứng cả người.
Bàn tay Trần Hi Tuấn vẫn còn nắm chặt lấy then cửa tinh xảo bằng kim loại, cậu ta nhìn Lâm Minh quay đầu lại, một lần nữa đối diện với anh.
Giọng nói của Lê Nhược Vũ ngừng lại, đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa phát ra thì đã biến mất không tung tích.
Nhưng Lâm Minh không hề nghi ngờ rằng mình nghe lầm, giọng nói của Lê Nhược Vũ là thứ mà anh vô cùng quen thuộc.
‘Vẻ mặt Lâm Minh căng chặt, muốn lướt qua người Trần Hi Tuấn để vào trong Trần Hi Tuấn giơ cánh tay ra, ngăn cánh cửa lại, chặn không cho anh đi vào.
Ánh mắt Lâm Minh càng thêm thăm thắm, sâu hút như là một cái động không đáy, ức chế trong lòng anh tuôn trào thành sự tức giận. Anh hung tợn nhìn Trần Hi Tuấn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ: “Tránh ra”
Trần Hi Tuấn không dao động, trải qua rèn luyện ba năm, Trần Hi Tuấn ngây ngô lúc ba năm trước đã sớm trầm ổn hơn rất nhiều: “Muốn và cũng được, nhưng cần có sự đồng ý của cô Quyết định trở về là đã chấp nhận một ngày nào đó sẽ gặp nhau, nhưng, cho dù là gặp mặt cũng cần được Lê Nhược Vũ gật đầu Cuộc đời của cô nhất định phải do chính cô quyết định, mà không phải dùng danh nghĩa yêu để trói buộc.
Lâm Minh hung ác nắm lấy cổ áo Trần Hi Tuấn, lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu tránh ra, cậu điếc à?”
Trần Hi Tuấn đẩy tay anh ra, nhíu mày nói: “Lâm Minh, đến giờ anh vẫn còn chưa học được cách tôn trọng cô ấy sao?”
“Tôn trọng cái khi” Lâm Minh không thể nhịn được nữa, đấm một quyền lên khóe môi Trần Hi Tuấn Thế mà anh còn từng cười nhạo Trần Hi Tuấn, cho rắng Trần Hi Tuấn vừa đảo mắt đã quên Lê Nhược Vũ, cậu ta chỉ nhất thời thích cô mà thôi.
Bây giờ xem ra, thật ra người đáng cười nhất lại là anh.
Chiếc vali tiện tay đặt ở cửa cũng giống như là đang châm chọc anh, Trần Hi Tuấn văn luôn ở cạnh Lê Nhược Vũ, thậm chí còn có thể vào phòng của cô.
Còn anh thì sao?
Trong ba năm qua, mỗi lần nhìn cô đều từ một khoảng cách rất xa.
Thế mà bây giờ Trần Hi Tuấn lại nói ra từ tôn trọng với anh?
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây người tại chỗ Ánh mắt Lâm Minh đầy thâm thúy, ánh mắt Trần Hi Tuấn lại trong veo.
Hai người không ai ngờ được rằng, giây phút cửa mở ra, người mình nhìn thấy sẽ là đối phương.
Giây phút ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau, Lâm Minh nhìn Trần Hi Tuấn, lại nhìn thấy mấy vali vẫn còn chưa mở ra: “Xin lỗi, có lẽ tôi đi nhầm phòng.”
Trần Hi Tuấn khẽ gật đầu, cậu ta biết Lâm Minh không đi nhầm phòng, nhưng cậu ta lại không thể nào hào phóng nói cho anh.
Lâm Minh xoay người, mới vừa đi một bước đã nghe thấy giọng nữ đầy quen thuộc vang lên từ sau lưng: “Trần Hi Tuấn, cậu đứng ở cửa làm gì mà lâu thế? Hi Lam quên gì cậu để cô ấy vào lấy là được, cậu đừng mảng cô ấy mãi thế, Hi Lam là con gái, cần phải khen nhiều mới được.”
Âm thanh dịu dàng đầy quen thuộc, từng chữ từng chữ vọng vào tai anh.
Hai người đàn ông đứng ngoài cửa lập tức cứng cả người.
Bàn tay Trần Hi Tuấn vẫn còn nắm chặt lấy then cửa tinh xảo bằng kim loại, cậu ta nhìn Lâm Minh quay đầu lại, một lần nữa đối diện với anh.
Giọng nói của Lê Nhược Vũ ngừng lại, đến nhanh mà đi cũng nhanh, vừa phát ra thì đã biến mất không tung tích.
Nhưng Lâm Minh không hề nghi ngờ rằng mình nghe lầm, giọng nói của Lê Nhược Vũ là thứ mà anh vô cùng quen thuộc.
‘Vẻ mặt Lâm Minh căng chặt, muốn lướt qua người Trần Hi Tuấn để vào trong Trần Hi Tuấn giơ cánh tay ra, ngăn cánh cửa lại, chặn không cho anh đi vào.
Ánh mắt Lâm Minh càng thêm thăm thắm, sâu hút như là một cái động không đáy, ức chế trong lòng anh tuôn trào thành sự tức giận. Anh hung tợn nhìn Trần Hi Tuấn, nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ: “Tránh ra”
Trần Hi Tuấn không dao động, trải qua rèn luyện ba năm, Trần Hi Tuấn ngây ngô lúc ba năm trước đã sớm trầm ổn hơn rất nhiều: “Muốn và cũng được, nhưng cần có sự đồng ý của cô Quyết định trở về là đã chấp nhận một ngày nào đó sẽ gặp nhau, nhưng, cho dù là gặp mặt cũng cần được Lê Nhược Vũ gật đầu Cuộc đời của cô nhất định phải do chính cô quyết định, mà không phải dùng danh nghĩa yêu để trói buộc.
Lâm Minh hung ác nắm lấy cổ áo Trần Hi Tuấn, lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu tránh ra, cậu điếc à?”
Trần Hi Tuấn đẩy tay anh ra, nhíu mày nói: “Lâm Minh, đến giờ anh vẫn còn chưa học được cách tôn trọng cô ấy sao?”
“Tôn trọng cái khi” Lâm Minh không thể nhịn được nữa, đấm một quyền lên khóe môi Trần Hi Tuấn Thế mà anh còn từng cười nhạo Trần Hi Tuấn, cho rắng Trần Hi Tuấn vừa đảo mắt đã quên Lê Nhược Vũ, cậu ta chỉ nhất thời thích cô mà thôi.
Bây giờ xem ra, thật ra người đáng cười nhất lại là anh.
Chiếc vali tiện tay đặt ở cửa cũng giống như là đang châm chọc anh, Trần Hi Tuấn văn luôn ở cạnh Lê Nhược Vũ, thậm chí còn có thể vào phòng của cô.
Còn anh thì sao?
Trong ba năm qua, mỗi lần nhìn cô đều từ một khoảng cách rất xa.
Thế mà bây giờ Trần Hi Tuấn lại nói ra từ tôn trọng với anh?
/984
|