“Là vậy sao ạ?”
“Đúng vậy”
“Vậy cha đó vẫn thích Hạ Ly đúng không mẹ?”
Lê Nhược Vũ nghĩ đến thái độ của Lâm Minh đối với con gái thì cô đột nhiên không cách nào gật đầu được.
Năm đó, nếu kết quả phù hợp thì Hạ Ly đã phải rút máu cho Lâm Niệm Sơ, nếu như vậy thì cô đã phải phẫu thuật sớm để lấy cô bé ra, hiến máu cho Lâm Niệm Sơ rồi.
Thậm chí sau đó, con trai của cô chết yểu, Lâm Minh cũng giấu cô, lừa gạt cô.
Lâm Minh thật sự thích con của họ sao?
Cô không biết.
Cô bé thấy mẹ mình do dự thì càng chắc chắn hơn là người cha xấu đó không thích mình. Cục thịt nhỏ chống tay lên hông, khuôn mặt nhỏ non nớt tỏ ra rất giận dữ.
Trần Hi Lam bế cô bé lên từ trong lòng Lê Nhược Vũ, rồi đặt lên đùi mình, để cho cô bé ngồi đối diện với mình: “Mặc dù cả hai người cha đều là cha nhưng Hạ Ly của chúng ta nhất định phải thích cha nuôi hơn mới được, nếu không thì cha Trần Hi Tuấn sẽ rất buồn đấy”
Hạ Ly bé nhỏ nghe Trần Hi Lam nói mà nửa hiểu nửa không: “Ông ấy vất vả nuôi Hạ Ly lớn chừng này, nếu Hạ Ly chỉ đơn giản vì gặp người cha kia mấy lần mà thích người cha kia hơn thì bố nuôi có thể vui được không nhỉ?” Trần Hi Lam cố ý làm ra vẻ buồn khổ để lừa cô bé: “Mấy ngày chúng ta xa nhau, nếu Vera vì quen được bạn mới mà không thích chơi cùng với Hạ Ly nữa, vậy thì Hạ Ly của chúng ta có bưồn không nào?”
Viên thịt nhỏ lắc đầu mạnh, sau đó lớn tiếng đáp: “Hạ Ly thích bố Trần Hi Tuấn nhất”
Cô bé không muốn để bố Trần Hi Tuấn buồn.
Trần Hi Lam vui vẻ, hôn cô bé một cái, in đầy nước bọt lên mặt cô bé.
Lê Nhược Vũ biết những lời nói của Trần Hi Lam không chỉ để nói với Hạ Ly không thôi mà còn là đang nhắc nhở cô, nhắc cô đừng quên ba năm nay Trần Hi Tuấn đã vì cô mà hi sinh biết bao nhiêu.
Chuông cửa đột nhiên reo lên, tiếng chuông đồn dập không dứt.
Nghe tiếng chuông thì biết người ngoài cửa đang gấp đến thế nào.
“Tối như vậy rồi, ai còn đột nhiên đến vậy chứ?” Trần Hi Lam lầm bầm, chuẩn bị ra mở cửa.
Bọn họ vừa mới về nước, vốn dĩ không thông báo với ai, không thể nào là bạn bè đến tìm cô được.
Mà đã trễ vậy rồi, dù là đến quét dọn thì cũng không thể nào đến vào lúc này. Hơn nữa, lúc họ dọn vào sống thì đã từng dặn rằng không cần quét dọn phòng, khi nào cần thì cô sẽ nhắc.
Tim Lê Nhược Vũ đột nhiên co thắt lại, cô vịn chặt lấy Trần Hi Lam Trần Hi Lam nhìn cô: “Hay là chị ra mở cửa đi?
Lê Nhược Vũ gật đầu: “Để tôi ra mở cửa cho, cô đưa Hạ Ly về phòng, cho nó đánh răng rồi đi ngủ sớm đi”
Dù cho người tìm đến là Lâm Minh thì cô cũng nên tự mình đối mặt.
Nếu đã trở về rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Cô gỡ tấm mặt nạ trên mặt xuống, mang dép lê vào và đi ra mở cửa.
Mặt sàn được trải một tấm thảm lông dê dày, dép lê đế mềm đi lên trên vốn dĩ không gây ra tiếng động gì, cô im lặng đi qua và kéo cửa ra.
Nghênh đón cô không phải là người khiến cô đang rối rằm, mà là một cái ôm nhiệt tình. Vòng tay của người kia thật ấm áp và mùi trên cơ thể cậu ta cũng vô cùng quen thuộc. Người đó mỉm cười và nói: “Hôm nay em đến đây, chị có vui hay không? Có phải rất bất ngờ không?”
“Đúng vậy”
“Vậy cha đó vẫn thích Hạ Ly đúng không mẹ?”
Lê Nhược Vũ nghĩ đến thái độ của Lâm Minh đối với con gái thì cô đột nhiên không cách nào gật đầu được.
Năm đó, nếu kết quả phù hợp thì Hạ Ly đã phải rút máu cho Lâm Niệm Sơ, nếu như vậy thì cô đã phải phẫu thuật sớm để lấy cô bé ra, hiến máu cho Lâm Niệm Sơ rồi.
Thậm chí sau đó, con trai của cô chết yểu, Lâm Minh cũng giấu cô, lừa gạt cô.
Lâm Minh thật sự thích con của họ sao?
Cô không biết.
Cô bé thấy mẹ mình do dự thì càng chắc chắn hơn là người cha xấu đó không thích mình. Cục thịt nhỏ chống tay lên hông, khuôn mặt nhỏ non nớt tỏ ra rất giận dữ.
Trần Hi Lam bế cô bé lên từ trong lòng Lê Nhược Vũ, rồi đặt lên đùi mình, để cho cô bé ngồi đối diện với mình: “Mặc dù cả hai người cha đều là cha nhưng Hạ Ly của chúng ta nhất định phải thích cha nuôi hơn mới được, nếu không thì cha Trần Hi Tuấn sẽ rất buồn đấy”
Hạ Ly bé nhỏ nghe Trần Hi Lam nói mà nửa hiểu nửa không: “Ông ấy vất vả nuôi Hạ Ly lớn chừng này, nếu Hạ Ly chỉ đơn giản vì gặp người cha kia mấy lần mà thích người cha kia hơn thì bố nuôi có thể vui được không nhỉ?” Trần Hi Lam cố ý làm ra vẻ buồn khổ để lừa cô bé: “Mấy ngày chúng ta xa nhau, nếu Vera vì quen được bạn mới mà không thích chơi cùng với Hạ Ly nữa, vậy thì Hạ Ly của chúng ta có bưồn không nào?”
Viên thịt nhỏ lắc đầu mạnh, sau đó lớn tiếng đáp: “Hạ Ly thích bố Trần Hi Tuấn nhất”
Cô bé không muốn để bố Trần Hi Tuấn buồn.
Trần Hi Lam vui vẻ, hôn cô bé một cái, in đầy nước bọt lên mặt cô bé.
Lê Nhược Vũ biết những lời nói của Trần Hi Lam không chỉ để nói với Hạ Ly không thôi mà còn là đang nhắc nhở cô, nhắc cô đừng quên ba năm nay Trần Hi Tuấn đã vì cô mà hi sinh biết bao nhiêu.
Chuông cửa đột nhiên reo lên, tiếng chuông đồn dập không dứt.
Nghe tiếng chuông thì biết người ngoài cửa đang gấp đến thế nào.
“Tối như vậy rồi, ai còn đột nhiên đến vậy chứ?” Trần Hi Lam lầm bầm, chuẩn bị ra mở cửa.
Bọn họ vừa mới về nước, vốn dĩ không thông báo với ai, không thể nào là bạn bè đến tìm cô được.
Mà đã trễ vậy rồi, dù là đến quét dọn thì cũng không thể nào đến vào lúc này. Hơn nữa, lúc họ dọn vào sống thì đã từng dặn rằng không cần quét dọn phòng, khi nào cần thì cô sẽ nhắc.
Tim Lê Nhược Vũ đột nhiên co thắt lại, cô vịn chặt lấy Trần Hi Lam Trần Hi Lam nhìn cô: “Hay là chị ra mở cửa đi?
Lê Nhược Vũ gật đầu: “Để tôi ra mở cửa cho, cô đưa Hạ Ly về phòng, cho nó đánh răng rồi đi ngủ sớm đi”
Dù cho người tìm đến là Lâm Minh thì cô cũng nên tự mình đối mặt.
Nếu đã trở về rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.
Cô gỡ tấm mặt nạ trên mặt xuống, mang dép lê vào và đi ra mở cửa.
Mặt sàn được trải một tấm thảm lông dê dày, dép lê đế mềm đi lên trên vốn dĩ không gây ra tiếng động gì, cô im lặng đi qua và kéo cửa ra.
Nghênh đón cô không phải là người khiến cô đang rối rằm, mà là một cái ôm nhiệt tình. Vòng tay của người kia thật ấm áp và mùi trên cơ thể cậu ta cũng vô cùng quen thuộc. Người đó mỉm cười và nói: “Hôm nay em đến đây, chị có vui hay không? Có phải rất bất ngờ không?”
/984
|