Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng cô bé vẫn có thể phân biệt được đúng sai.
Daddy với mẹ của những bạn khác đều ngủ chung một giường, vậy mà daddy với mẹ của cô bé lại chỉ thích ôm cô bé ngủ thôi Lê Nhược Vũ ôm lấy đứa con gái đáng yêu hoạt bát của mình, dùng lời nói dối thường có của người lớn mà nói với cô bé: “Chờ đến khi nào Hạ Ly của mẹ lớn lên là có thể hiếu được ngay”
Cô bé tuy nhỏ tuổi nhưng không dễ gì mắc bẫy đâu, cô hỏi lại: “Thế nhưng Hạ Ly không muốn lớn đâu”
Suy nghĩ của cô bé vô cùng đơn thuần, dù có chút trẻ con nhưng vô cùng tươi đẹp: “Hạ Ly muốn ngồi trên vai daddy, để daddy làm ngựa cho Hạ Ly cưỡi, thích mẹ ôm Hạ Ly, thích cùng cô Hi Lam chơi trốn tìm…”
“Thật may là bây giờ Hạ Ly vẫn còn chưa lớn”
Khi nói về những điều hạnh phúc, bánh bao nhỏ ngấng cái đầu nhỏ lên, nở nụ cười: “Hạ Ly thích mẹ, thích cha, thích dì Lam”
Do dự hồi lâu, cô bé mới ngập ngừng nói “Còn ông James thì thích một chút chút, chỉ một chút xíu thôi” Bánh bao nhỏ đưa tay lên, làm một động tác tỏ vẻ “chút xíu xíu”, trong mắt ẩn chứa vẻ ranh mãnh.
Không hiểu mối quan hệ giữa ngư: nhau, cô nhóc chỉ nghĩ rằng ông James là người rất hung dữ, hung dữ với cả mẹ. Nhưng ông James thường mang quà đến cho cô bé, nên cô bé thích ông ấy một chút xíu.
Mặt mũi Hạ Ly rất giống cô, nhưng tính khí tinh quái lại thừa hưởng một nửa từ cả cha và mẹ.
“Mẹ cũng thích Hạ Ly, vĩnh viễn luôn như vậy”
Lê Nhược Vũ dịu dàng cười với con Từ nhỏ Hạ Ly đã không thích khóc, cùng lắm cũng chỉ bĩu môi, hừ hai tiếng, vừa ngoan ngoãn lại vừa biết nghe lời. Tính cách tinh quái thích nghịch ngợm, nhưng cũng biết kiềm chế, sẽ không làm gì quá đà.
Cô bé không muốn lớn lên, cho thấy rắng cô bé rất thích được như hiện tại Nhìn bé Hạ Ly mỗi ngày đều vui vẻ khiến cho Lê Nhược Vũ cảm thấy sự lựa chọn của bản thân không sai, hướng đi mà cô đang nỗ lực cũng rất chính xác.
Cô rất có lòng tin, rắng Hạ Ly sẽ có thể vui vẻ mà không phải bận tâm đến điều gì “Đi thôi, chúng ta về khách sạn. Buối chiều mẹ còn phải mua đồ dùng sinh hoạt cho con” Lê Nhược Vũ một tay ôm con, tay kia đẩy vali Bé Hạ Ly vặn vẹo mông: “Mẹ, con ngồi trên vali, mẹ đẩy con là được rồi”
“Hạ Ly ngoan quá” Lê Nhược Vũ thưởng cho cô bé một cái hôn, nhưng không thả cô bé xuống “Không sao đâu, lâu lâu được bế một lần, sau này cố gắng tự mình đi nhé?”
“Vâng ạ!” Cô nhóc vui vẻ giơ tay lên, vòng qua ôm lấy cổ mẹ, không hề lộn xộn.
Đứa trẻ nào mà chẳng thích được mẹ bế, nhất là những lúc không có cha Bé Hạ Ly hiếu chuyện, không muốn cha bế mình mệt thôi.
Nhưng mẹ lại sẵn sàng ôm cô bé, là bởi vì yêu cô bé đó nha.
Không ai yêu cô bé hơn mẹ, cha Hi Tuấn lúc nào cũng nói với cô bé như vậy.
Nhưng điều cô bé không hiểu chính là: tại sao mẹ cô bé họ Lê, cha họ Trần mà cô bé lại họ Lâm?
Có lẽ, đợi khi lớn lên thì bé sẽ hiểu thôi.
Lâm Minh không lên máy bay vì phát hiện chiếc kẹp tóc của cô nhóc rơi dưới chân mình.
Anh ngồi xổm xuống, nhặt chiếc kẹp tóc hình quả dâu nhỏ màu hồng lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại muốn đem chiếc kẹp tóc này trả lại cho cô nhóc, trễ máy bay cũng không sao.
Anh thật sự không lên máy bay, giao cho trợ lý Lưu phụ trách mọi công việc, cầm chiếc kẹp tóc màu sắc rực rỡ và dễ thương đó trên tay, anh quay lại tìm đứa trẻ kia.
Lâm Minh chạy như bay, cũng không biết có được gặp lại đứa bé kia nữa hay không, cứ lang thang vô định như vậy trong sân bay.
Daddy với mẹ của những bạn khác đều ngủ chung một giường, vậy mà daddy với mẹ của cô bé lại chỉ thích ôm cô bé ngủ thôi Lê Nhược Vũ ôm lấy đứa con gái đáng yêu hoạt bát của mình, dùng lời nói dối thường có của người lớn mà nói với cô bé: “Chờ đến khi nào Hạ Ly của mẹ lớn lên là có thể hiếu được ngay”
Cô bé tuy nhỏ tuổi nhưng không dễ gì mắc bẫy đâu, cô hỏi lại: “Thế nhưng Hạ Ly không muốn lớn đâu”
Suy nghĩ của cô bé vô cùng đơn thuần, dù có chút trẻ con nhưng vô cùng tươi đẹp: “Hạ Ly muốn ngồi trên vai daddy, để daddy làm ngựa cho Hạ Ly cưỡi, thích mẹ ôm Hạ Ly, thích cùng cô Hi Lam chơi trốn tìm…”
“Thật may là bây giờ Hạ Ly vẫn còn chưa lớn”
Khi nói về những điều hạnh phúc, bánh bao nhỏ ngấng cái đầu nhỏ lên, nở nụ cười: “Hạ Ly thích mẹ, thích cha, thích dì Lam”
Do dự hồi lâu, cô bé mới ngập ngừng nói “Còn ông James thì thích một chút chút, chỉ một chút xíu thôi” Bánh bao nhỏ đưa tay lên, làm một động tác tỏ vẻ “chút xíu xíu”, trong mắt ẩn chứa vẻ ranh mãnh.
Không hiểu mối quan hệ giữa ngư: nhau, cô nhóc chỉ nghĩ rằng ông James là người rất hung dữ, hung dữ với cả mẹ. Nhưng ông James thường mang quà đến cho cô bé, nên cô bé thích ông ấy một chút xíu.
Mặt mũi Hạ Ly rất giống cô, nhưng tính khí tinh quái lại thừa hưởng một nửa từ cả cha và mẹ.
“Mẹ cũng thích Hạ Ly, vĩnh viễn luôn như vậy”
Lê Nhược Vũ dịu dàng cười với con Từ nhỏ Hạ Ly đã không thích khóc, cùng lắm cũng chỉ bĩu môi, hừ hai tiếng, vừa ngoan ngoãn lại vừa biết nghe lời. Tính cách tinh quái thích nghịch ngợm, nhưng cũng biết kiềm chế, sẽ không làm gì quá đà.
Cô bé không muốn lớn lên, cho thấy rắng cô bé rất thích được như hiện tại Nhìn bé Hạ Ly mỗi ngày đều vui vẻ khiến cho Lê Nhược Vũ cảm thấy sự lựa chọn của bản thân không sai, hướng đi mà cô đang nỗ lực cũng rất chính xác.
Cô rất có lòng tin, rắng Hạ Ly sẽ có thể vui vẻ mà không phải bận tâm đến điều gì “Đi thôi, chúng ta về khách sạn. Buối chiều mẹ còn phải mua đồ dùng sinh hoạt cho con” Lê Nhược Vũ một tay ôm con, tay kia đẩy vali Bé Hạ Ly vặn vẹo mông: “Mẹ, con ngồi trên vali, mẹ đẩy con là được rồi”
“Hạ Ly ngoan quá” Lê Nhược Vũ thưởng cho cô bé một cái hôn, nhưng không thả cô bé xuống “Không sao đâu, lâu lâu được bế một lần, sau này cố gắng tự mình đi nhé?”
“Vâng ạ!” Cô nhóc vui vẻ giơ tay lên, vòng qua ôm lấy cổ mẹ, không hề lộn xộn.
Đứa trẻ nào mà chẳng thích được mẹ bế, nhất là những lúc không có cha Bé Hạ Ly hiếu chuyện, không muốn cha bế mình mệt thôi.
Nhưng mẹ lại sẵn sàng ôm cô bé, là bởi vì yêu cô bé đó nha.
Không ai yêu cô bé hơn mẹ, cha Hi Tuấn lúc nào cũng nói với cô bé như vậy.
Nhưng điều cô bé không hiểu chính là: tại sao mẹ cô bé họ Lê, cha họ Trần mà cô bé lại họ Lâm?
Có lẽ, đợi khi lớn lên thì bé sẽ hiểu thôi.
Lâm Minh không lên máy bay vì phát hiện chiếc kẹp tóc của cô nhóc rơi dưới chân mình.
Anh ngồi xổm xuống, nhặt chiếc kẹp tóc hình quả dâu nhỏ màu hồng lên, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại muốn đem chiếc kẹp tóc này trả lại cho cô nhóc, trễ máy bay cũng không sao.
Anh thật sự không lên máy bay, giao cho trợ lý Lưu phụ trách mọi công việc, cầm chiếc kẹp tóc màu sắc rực rỡ và dễ thương đó trên tay, anh quay lại tìm đứa trẻ kia.
Lâm Minh chạy như bay, cũng không biết có được gặp lại đứa bé kia nữa hay không, cứ lang thang vô định như vậy trong sân bay.
/984
|