Lê Nhược Vũ nhắm mắt lại, cọ nhẹ vào trán và má cậu bé, bế Hạ Ly lên, xoay người rời đi. Cô không cho bản thân quay đầu nhìn lại, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân mình lưu luyến điều chi.
Bước chân Lê Nhược Vũ rất nhanh, gần như đã biến mất không còn tung tích.
“Chờ đã Mợ chủ, mợ không mang theo điện thoại di động!” Khi vú em cầm điện thoại di động đuối theo, thì đã muộn, thang máy đang từ từ đi xuống.
Không yên tâm để cậu chủ nhỏ ở nhà một mình, vú em không đuối theo ra ngoài, cầm điện thoại di động quay lại.
Cậu chủ nhỏ vốn thường ngoan ngoãn bỗng dưng bật khóc.
Vú em vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, ôm cậu bé vào lòng dỗ dành.
Khi Lê Nhược Vũ ra khỏi thang máy, lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ từ trong túi xách, bấm dấy số duy nhất được lưu trong đó.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhậi cô chua chát cầu cứu: “Em ra ngoài r Thành, giúp em”
Lâm Minh vội vã đến bệnh viện, anh cứ tưởng rằng đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng chỉ thấy Hoàng Ánh nói răng mình bị té gấy chân, kêu gào đau đớn.
Chân của bà được bó bột, treo lên giá cao.
Thấy bà không có gì nghiêm trọng, lúc này Lâm Minh mới thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng mẹ mình đã gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Lâm Minh nhớ đến con trai, con cuộc gọi, anh Huy gái và vợ, ở bệnh viện một hồi thì không ở nổi nữa Nhưng Hoàng Ánh không buông tha cho anh, nói rắng bà và con trai dạo này lạnh nhạt đi nhiều, trong lòng bà rất buồn.
Lâm Minh chỉ có thể ở lại, nghe mẹ không ngừng kể những câu chuyện vui về anh khi còn nhỏ.
Có một số chuyện, nói vài tiếng là đủ rồi.
Nhưng Hoàng Ánh càng nói càng hăng say, kéo Lâm Minh ở lại gần như cả ngà Lâm Minh cảm thấy mẹ có chút kỳ quái, nhưng anh cảm thấy mẹ cũng chẳng có lý do gì để lôi kéo anh lại, mặc dù bất an trong lòng, nhưng bị mẹ kéo lại nên cũng chỉ có thể ở bệnh viện với mẹ.
Hoàng Ánh câu giờ càng lúc càng lâu, Lâm Minh không thể kiềm chế được tâm trạng bồn chồn, bất an của mình, nhất quyết rời đi bất kể mẹ anh có giữ lại Không biết tại sao, anh hoảng hốt kinh khủng.
Anh chỉ muốn nhanh chóng quay lại gặp Lê Nhược Vũ và các con Anh phóng như bay về Phong Linh Đàm.
Mở khóa vân tay, lại chỉ thấy cả nhà trống rỗng, ngoại trừ tiếng khóc của bé Hòa Phong thì không còn gì nữa cả Mí mắt Lâm Minh giật mạnh, không thèm thay giày, xông thẳng vào phòng giữ trẻ.
Bé Hòa Phong cứ khóc không ngừng, cho dù vú em có dỗ thế nào cũng không chịu nín. Nhưng không có Lê Nhược Vũ trong phòng, thậm chí cả bé Hạ Ly cũng đã biến mất.
Lâm Minh hoảng loạn lao vào phòng bếp, phòng ngủ, lầu hai, lầu ba… mở tất cả các cánh cửa, nhưng không nhìn thấy Lê Nhược Vũ.
Cũng không biết rốt cuộc là cậu bé bị làm sao, vú em thật sự không thể dỗ được, chỉ có thể bạo gan đem Hòa Phong đưa đến cho Lâm Minh, để cha nó dỗ.
‘Sắc mặt Lâm Minh tái nhợt, ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu bé, đứa nhỏ dường như đã tìm thấy cảm giác an toàn trong vòng tay của Lâm Minh, thực sự từ từ ngừng khóc.
Bước chân Lê Nhược Vũ rất nhanh, gần như đã biến mất không còn tung tích.
“Chờ đã Mợ chủ, mợ không mang theo điện thoại di động!” Khi vú em cầm điện thoại di động đuối theo, thì đã muộn, thang máy đang từ từ đi xuống.
Không yên tâm để cậu chủ nhỏ ở nhà một mình, vú em không đuối theo ra ngoài, cầm điện thoại di động quay lại.
Cậu chủ nhỏ vốn thường ngoan ngoãn bỗng dưng bật khóc.
Vú em vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, ôm cậu bé vào lòng dỗ dành.
Khi Lê Nhược Vũ ra khỏi thang máy, lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ từ trong túi xách, bấm dấy số duy nhất được lưu trong đó.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhậi cô chua chát cầu cứu: “Em ra ngoài r Thành, giúp em”
Lâm Minh vội vã đến bệnh viện, anh cứ tưởng rằng đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng chỉ thấy Hoàng Ánh nói răng mình bị té gấy chân, kêu gào đau đớn.
Chân của bà được bó bột, treo lên giá cao.
Thấy bà không có gì nghiêm trọng, lúc này Lâm Minh mới thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng mẹ mình đã gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.
Trong lòng Lâm Minh nhớ đến con trai, con cuộc gọi, anh Huy gái và vợ, ở bệnh viện một hồi thì không ở nổi nữa Nhưng Hoàng Ánh không buông tha cho anh, nói rắng bà và con trai dạo này lạnh nhạt đi nhiều, trong lòng bà rất buồn.
Lâm Minh chỉ có thể ở lại, nghe mẹ không ngừng kể những câu chuyện vui về anh khi còn nhỏ.
Có một số chuyện, nói vài tiếng là đủ rồi.
Nhưng Hoàng Ánh càng nói càng hăng say, kéo Lâm Minh ở lại gần như cả ngà Lâm Minh cảm thấy mẹ có chút kỳ quái, nhưng anh cảm thấy mẹ cũng chẳng có lý do gì để lôi kéo anh lại, mặc dù bất an trong lòng, nhưng bị mẹ kéo lại nên cũng chỉ có thể ở bệnh viện với mẹ.
Hoàng Ánh câu giờ càng lúc càng lâu, Lâm Minh không thể kiềm chế được tâm trạng bồn chồn, bất an của mình, nhất quyết rời đi bất kể mẹ anh có giữ lại Không biết tại sao, anh hoảng hốt kinh khủng.
Anh chỉ muốn nhanh chóng quay lại gặp Lê Nhược Vũ và các con Anh phóng như bay về Phong Linh Đàm.
Mở khóa vân tay, lại chỉ thấy cả nhà trống rỗng, ngoại trừ tiếng khóc của bé Hòa Phong thì không còn gì nữa cả Mí mắt Lâm Minh giật mạnh, không thèm thay giày, xông thẳng vào phòng giữ trẻ.
Bé Hòa Phong cứ khóc không ngừng, cho dù vú em có dỗ thế nào cũng không chịu nín. Nhưng không có Lê Nhược Vũ trong phòng, thậm chí cả bé Hạ Ly cũng đã biến mất.
Lâm Minh hoảng loạn lao vào phòng bếp, phòng ngủ, lầu hai, lầu ba… mở tất cả các cánh cửa, nhưng không nhìn thấy Lê Nhược Vũ.
Cũng không biết rốt cuộc là cậu bé bị làm sao, vú em thật sự không thể dỗ được, chỉ có thể bạo gan đem Hòa Phong đưa đến cho Lâm Minh, để cha nó dỗ.
‘Sắc mặt Lâm Minh tái nhợt, ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu bé, đứa nhỏ dường như đã tìm thấy cảm giác an toàn trong vòng tay của Lâm Minh, thực sự từ từ ngừng khóc.
/984
|