Cơ thế cứng ngắc căng thẳng của Lê Nhược Vũ được thả lỏng ra nhưng vắn còn đang thở hơi gấp, lồng ngực của cô liên tục phập phồng, cô nắm lấy tay Hạ Đông Quân như bắt được gỗ trôi dạt trên biển: “Đông Quân có thể giúp em một chuyện được không?”
Hạ Đông Quân nhìn cô, ánh mắt vừa phức tạp vừa đau lòng.
Anh không nói gì nên cô nghĩ rằng anh muốn từ chối, cô cầu xin thiết tha: “Em biết rằng trong hoàn cảnh này thì không nên tìm anh, nhưng em thật sự là cũng hết cách rồi, mà em thì chẳng thế làm được gì. Đây là lần cuối cùng…cầu xin anh giúp em lần này nữa thôi”
Cô yếu ớt nhưng vẫn cố chấp cầu xin: “Xin anh đấy, giúp em có được không? Chỉ một lần này thôi, cũng là lần cuối cùng”
Hạ Đông Quân không nhịn được mà ôm lấy cô, nói rằng: “Anh không nói sẽ không giúp em, sao anh lại không giúp em được cơ chứ”
Cũng không biết rằng rốt cuộc thì những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, Lê Nhược Vũ vẫn luôn tràn đầy sức sống bồng trở thành một người yếu đuối nhợt nhạt, anh thắc mắc: “Nhược Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là cuộc sống của em không vui đúng không? Lâm Minh lại bắt nạt em à?”
Lê Nhược Vũ buông Hạ Đông Quân ra, giữ khoảng cách an toàn Hạ Đông Quân không hề ép buộc cô, thả tay ra, chỉ là càng thêm đau lòng mà thôi.
Bắt đầu từ khi nào, người mạnh mẽ như Lê Nhược Vũ lại đần trở nên yếu đuối như thế này?
“Em yên tâm, anh không có ý khác, anh chỉ muốn biết rằng rốt cuộc thì em đã gặp phải chuyện gì?”
Hạ Đông Quân chỉ biết là Lê Nhược Vũ sinh non một bé gái, Lâm Minh trông cô và con rất chặt. Sinh con đẻ cái vốn là chuyện vui nhưng anh lại không nhìn thấy được sự vui vẻ trong biểu cảm của Lê Nhược Vũ.
Lê Nhược Vũ nói qua về tình hình gần đây và sự nghỉ ngờ của mình: “Em không có nhiều thời gian để giải thích, cầu xin anh, nhất định phải điều tra rõ giúp em”
“Nhược Vũ, em nghỉ ngờ đứa bé…”
“Đúng vậy, nhưng em chỉ nghỉ ngờ thôi, hoặc là do em nghĩ quá nhiều. Nhưng mỗi lần ôm Hòa Phong, em luôn cảm thấy có gì đó sai sai”
Nhắc đến việc mấy ngày qua ôm đứa bé chân tay lạnh cóng, dáng vẻ không động đậy ở phòng giữ nhiệt, trong lòng ớn lạnh một trận “Em biết, cho dù là chuyện gì thì Lâm Minh cũng không nói thật với em, anh ấy vẫn luôn có thói quen giấu em, và nghĩ rằng làm như thế là tốt cho em. Nhưng em nghĩ rằng em có quyền được biết”
Hốc mắt của cô hơi đỏ, cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong: “Anh ấy không nói với em thì em đành tự tìm cách tìm kiếm, em không muốn cả đời phải sống trong sự lừa gạt”
Hạ Đông Quân cảm thấy đau lòng, Lê Nhược Vũ vốn từng như công chúa tỏa sáng lóa mất, nhưng kể từ khi cô bị Lâm Minh trói buộc bên mình thì ánh sáng rực rỡ phát ra từ cô dần dần tối lại, cô như một chú chỉm bị nhốt trong lồng và chỉ có thể sống trong phạm vi mà Lâm Minh cho phép.
Hạ Đông Quân nói: “Anh chắc chắn sẽ giúp em.
Lê Nhược Vũ nói: “Nếu như chúng ta liên hệ trực tiếp thì Lâm Minh chắc chắn sẽ nghỉ ngờ em.
Sau khi anh điều tra ra thì hãy nói với Minh Nguyệt, rồi Minh Nguyệt nói lại với tôi. Minh Nguyệt chính là cô dâu trong đám cưới này”
Hạ Đông Quân gật đầu.
“Thật sự rất cảm ơn anh..| Ánh mắt của Hạ Đông Quân chân thành tha thiết: “Ba năm trước không giúp em nên bây giờ mới khiến em rơi vào hoàn cảnh này. Cho dù là bất cứ lúc nào, chỉ cần em cần đến anh thì anh đều sẽ đến bên em”
Hạ Đông Quân nhìn cô, ánh mắt vừa phức tạp vừa đau lòng.
Anh không nói gì nên cô nghĩ rằng anh muốn từ chối, cô cầu xin thiết tha: “Em biết rằng trong hoàn cảnh này thì không nên tìm anh, nhưng em thật sự là cũng hết cách rồi, mà em thì chẳng thế làm được gì. Đây là lần cuối cùng…cầu xin anh giúp em lần này nữa thôi”
Cô yếu ớt nhưng vẫn cố chấp cầu xin: “Xin anh đấy, giúp em có được không? Chỉ một lần này thôi, cũng là lần cuối cùng”
Hạ Đông Quân không nhịn được mà ôm lấy cô, nói rằng: “Anh không nói sẽ không giúp em, sao anh lại không giúp em được cơ chứ”
Cũng không biết rằng rốt cuộc thì những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, Lê Nhược Vũ vẫn luôn tràn đầy sức sống bồng trở thành một người yếu đuối nhợt nhạt, anh thắc mắc: “Nhược Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là cuộc sống của em không vui đúng không? Lâm Minh lại bắt nạt em à?”
Lê Nhược Vũ buông Hạ Đông Quân ra, giữ khoảng cách an toàn Hạ Đông Quân không hề ép buộc cô, thả tay ra, chỉ là càng thêm đau lòng mà thôi.
Bắt đầu từ khi nào, người mạnh mẽ như Lê Nhược Vũ lại đần trở nên yếu đuối như thế này?
“Em yên tâm, anh không có ý khác, anh chỉ muốn biết rằng rốt cuộc thì em đã gặp phải chuyện gì?”
Hạ Đông Quân chỉ biết là Lê Nhược Vũ sinh non một bé gái, Lâm Minh trông cô và con rất chặt. Sinh con đẻ cái vốn là chuyện vui nhưng anh lại không nhìn thấy được sự vui vẻ trong biểu cảm của Lê Nhược Vũ.
Lê Nhược Vũ nói qua về tình hình gần đây và sự nghỉ ngờ của mình: “Em không có nhiều thời gian để giải thích, cầu xin anh, nhất định phải điều tra rõ giúp em”
“Nhược Vũ, em nghỉ ngờ đứa bé…”
“Đúng vậy, nhưng em chỉ nghỉ ngờ thôi, hoặc là do em nghĩ quá nhiều. Nhưng mỗi lần ôm Hòa Phong, em luôn cảm thấy có gì đó sai sai”
Nhắc đến việc mấy ngày qua ôm đứa bé chân tay lạnh cóng, dáng vẻ không động đậy ở phòng giữ nhiệt, trong lòng ớn lạnh một trận “Em biết, cho dù là chuyện gì thì Lâm Minh cũng không nói thật với em, anh ấy vẫn luôn có thói quen giấu em, và nghĩ rằng làm như thế là tốt cho em. Nhưng em nghĩ rằng em có quyền được biết”
Hốc mắt của cô hơi đỏ, cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong: “Anh ấy không nói với em thì em đành tự tìm cách tìm kiếm, em không muốn cả đời phải sống trong sự lừa gạt”
Hạ Đông Quân cảm thấy đau lòng, Lê Nhược Vũ vốn từng như công chúa tỏa sáng lóa mất, nhưng kể từ khi cô bị Lâm Minh trói buộc bên mình thì ánh sáng rực rỡ phát ra từ cô dần dần tối lại, cô như một chú chỉm bị nhốt trong lồng và chỉ có thể sống trong phạm vi mà Lâm Minh cho phép.
Hạ Đông Quân nói: “Anh chắc chắn sẽ giúp em.
Lê Nhược Vũ nói: “Nếu như chúng ta liên hệ trực tiếp thì Lâm Minh chắc chắn sẽ nghỉ ngờ em.
Sau khi anh điều tra ra thì hãy nói với Minh Nguyệt, rồi Minh Nguyệt nói lại với tôi. Minh Nguyệt chính là cô dâu trong đám cưới này”
Hạ Đông Quân gật đầu.
“Thật sự rất cảm ơn anh..| Ánh mắt của Hạ Đông Quân chân thành tha thiết: “Ba năm trước không giúp em nên bây giờ mới khiến em rơi vào hoàn cảnh này. Cho dù là bất cứ lúc nào, chỉ cần em cần đến anh thì anh đều sẽ đến bên em”
/984
|