Chưa từng nghĩ bạn tốt nhất của mình lại thích vợ của mình, nội tâm của Lâm Minh hiện tại đang rất rối, không nghĩ được gì hết.
Hà Dĩ Thâm nhìn bóng lưng của Lâm Minh đến khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, rời mới quay đầu lại nhìn Lê Minh Nguyệt.
Anh ta cười mỉa mai: “Lê Minh Nguyệt, cô giỏi thật đấy”
Hà Dĩ Thâm nghĩ rằng, Lê Minh Nguyệt ngồi đối điện với Lâm Minh, không thể nào không thấy Lâm Minh đi tới được.
Lê Minh Nguyệt là cố ý không nói cho anh ta biết Lâm Minh ở phía sau.
Lâm Minh đã biết anh ta thích Lê Nhược Vũ rồi nên anh ta không thể nào mặt dày có điều gì khác với Lê Nhược Vũ nữa, để tránh hiềm nghi, bảo vệ tình anh em này, anh ta bắt buộc phải giữ khoảng cách với Lê Nhược Vũ Hà Duy Hùng lạnh nhạt nhìn Lê Minh Nguyệt, quay lưng bỏ đi, không hề nhìn lại.
Sau đó, Lâm Minh và Hà Duy Hùng đều không có đến bệnh viện thăm Lê Nhược Vũ.
Không biết là vì không thể nhìn mặt đối phương, hay là sợ đến bệnh viện lại chạm mặt đối phương.
Tình bạn sâu đậm bao nhiêu năm nay không thể nói tan rã là tan rã, chỉ là hai người căn thời gian điều chỉnh, bình tĩnh lại, Lê Minh Nguyệt sững sỡ một lúc lâu mới phản ứng lại là bản thân không hiểu sao lại chịu sự oan uống này.
Rất oan ức, nhưng vẫn phải mỉm cười.
Khóc cũng phải sống, không khóc cũng phải sống, cô ấy nhất định phải chịu đựng.
Hơn nữa, cô ấy cũng đâu có thích Hà Duy Hùng, anh ta hiếu lẩm thì hiểu lầm vậy, tuỳ anh ta Vậy.
Rõ ràng là không thích mà.
Nhưng tại sao cô ta lại cảm thấy trái tim đau khổ vây.
Thôi vậy, không nghĩ nữa.
Càng nghĩ càng rối, nhiệm vụ của cô ấy hiện ại là chăm sóc tốt cho Nhược Vũ.
Đưa hai ngón tay ra, chọt chọt vào má, nở nụ cười thật tươi, cô mới đẩy cửa đi vào xem Lê Nhược Vũ.
Lê Nhược Vũ hình như cũng đã nghĩ thông suốt rồi, tâm trạng tuy là không có tốt lên nhưng cô rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hình như không có chuyện gì có thể quấy rối đến tâm trạng của cô ấy nữa Hoặc là vì không có ai làm phiền nên nhìn cô ấy yên lặng vô cùng.
‘Sau một tháng nghỉ dưỡng, Lê Nhược Vũ hồ phục rất tốt, bác sĩ nói cô có thể đi lại để thư giãn rồi Đương nhiên, tốt nhất là ngồi xe lăn để Lê Minh Nguyệt đẩy ra ngoài hít thở không khi trong lành.
Lê Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn nắng gió đẹp đề ngoài cửa sổ, vẫn lắc đầu, hiện tại cô không muốn làm gì hết, chỉ muốn chăm sóc tốt cơ thể, để bản thân khoẻ lại, hai đứa bé trong bụng mới có thể hấp thụ đủ dưỡng chất, khoẻ mạnh giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Sau khi khám thai, hai đứa bé phát triển rất ốt, giới tính cũng tra ra được rồi.
Là thai long phụng, một thiếu gia, một công chúa.
Nghĩ đến hai con búp bê mà Lâm Minh đích thân tặng cũng là một trai một gái, Lê Nhược Vũ nhịn không được lầm bầm: “Không ngờ người này dự đoán chuẩn thật, nếu tập đoàn Lâm Thị có đóng cửa thì đi làm thuật sĩ giang hồ gạt người cũng rất ổn”
Biết được hai đứa bé trong bụng phát triển bình thường Lê Nhược Vũ tốt cuộc cũng thả lỏng người, nụ cười trên môi cô cũng rạng rỡ hơn nhiều.
Hà Dĩ Thâm nhìn bóng lưng của Lâm Minh đến khi nó hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, rời mới quay đầu lại nhìn Lê Minh Nguyệt.
Anh ta cười mỉa mai: “Lê Minh Nguyệt, cô giỏi thật đấy”
Hà Dĩ Thâm nghĩ rằng, Lê Minh Nguyệt ngồi đối điện với Lâm Minh, không thể nào không thấy Lâm Minh đi tới được.
Lê Minh Nguyệt là cố ý không nói cho anh ta biết Lâm Minh ở phía sau.
Lâm Minh đã biết anh ta thích Lê Nhược Vũ rồi nên anh ta không thể nào mặt dày có điều gì khác với Lê Nhược Vũ nữa, để tránh hiềm nghi, bảo vệ tình anh em này, anh ta bắt buộc phải giữ khoảng cách với Lê Nhược Vũ Hà Duy Hùng lạnh nhạt nhìn Lê Minh Nguyệt, quay lưng bỏ đi, không hề nhìn lại.
Sau đó, Lâm Minh và Hà Duy Hùng đều không có đến bệnh viện thăm Lê Nhược Vũ.
Không biết là vì không thể nhìn mặt đối phương, hay là sợ đến bệnh viện lại chạm mặt đối phương.
Tình bạn sâu đậm bao nhiêu năm nay không thể nói tan rã là tan rã, chỉ là hai người căn thời gian điều chỉnh, bình tĩnh lại, Lê Minh Nguyệt sững sỡ một lúc lâu mới phản ứng lại là bản thân không hiểu sao lại chịu sự oan uống này.
Rất oan ức, nhưng vẫn phải mỉm cười.
Khóc cũng phải sống, không khóc cũng phải sống, cô ấy nhất định phải chịu đựng.
Hơn nữa, cô ấy cũng đâu có thích Hà Duy Hùng, anh ta hiếu lẩm thì hiểu lầm vậy, tuỳ anh ta Vậy.
Rõ ràng là không thích mà.
Nhưng tại sao cô ta lại cảm thấy trái tim đau khổ vây.
Thôi vậy, không nghĩ nữa.
Càng nghĩ càng rối, nhiệm vụ của cô ấy hiện ại là chăm sóc tốt cho Nhược Vũ.
Đưa hai ngón tay ra, chọt chọt vào má, nở nụ cười thật tươi, cô mới đẩy cửa đi vào xem Lê Nhược Vũ.
Lê Nhược Vũ hình như cũng đã nghĩ thông suốt rồi, tâm trạng tuy là không có tốt lên nhưng cô rõ ràng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hình như không có chuyện gì có thể quấy rối đến tâm trạng của cô ấy nữa Hoặc là vì không có ai làm phiền nên nhìn cô ấy yên lặng vô cùng.
‘Sau một tháng nghỉ dưỡng, Lê Nhược Vũ hồ phục rất tốt, bác sĩ nói cô có thể đi lại để thư giãn rồi Đương nhiên, tốt nhất là ngồi xe lăn để Lê Minh Nguyệt đẩy ra ngoài hít thở không khi trong lành.
Lê Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn nắng gió đẹp đề ngoài cửa sổ, vẫn lắc đầu, hiện tại cô không muốn làm gì hết, chỉ muốn chăm sóc tốt cơ thể, để bản thân khoẻ lại, hai đứa bé trong bụng mới có thể hấp thụ đủ dưỡng chất, khoẻ mạnh giống như những đứa trẻ bình thường khác.
Sau khi khám thai, hai đứa bé phát triển rất ốt, giới tính cũng tra ra được rồi.
Là thai long phụng, một thiếu gia, một công chúa.
Nghĩ đến hai con búp bê mà Lâm Minh đích thân tặng cũng là một trai một gái, Lê Nhược Vũ nhịn không được lầm bầm: “Không ngờ người này dự đoán chuẩn thật, nếu tập đoàn Lâm Thị có đóng cửa thì đi làm thuật sĩ giang hồ gạt người cũng rất ổn”
Biết được hai đứa bé trong bụng phát triển bình thường Lê Nhược Vũ tốt cuộc cũng thả lỏng người, nụ cười trên môi cô cũng rạng rỡ hơn nhiều.
/984
|