Nhưng Lâm Minh không biết rằng anh đã chọn sai đường.
Cô bình tính lại một chút liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Minh: “Lâm Minh, anh có thể đi ra ngoài rồi, em muốn ở đây một mình yên tĩnh”
Sau này không có anh, cô cũng có thế một mình nuôi dạy con thật tốt Lâm Minh hoảng sợ, Lê Nhược Vũ rõ ràng đang ở ngay trước mắt anh nhưng khi cô nói ra những lời này, cô như hóa thành hư không, anh không thể năm bắt được hay chạm vào cô.
Cô nói một mình.
Mà một mình là một cuộc sống không có anh.
Lâm Minh có thế mơ hồ đoán được ẩn ý của cô đăng sau ba chữ này nhưng anh không có dũng khí suy nghĩ sâu xa.
“Nhược Vũ, em đừng nghĩ nhiều như trước tiên hãy chăm sóc chính mình thật tốt, nếu không.”
“Em đồng ý, em đồng ý để con mình hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ. Em sẽ hợp tác và cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ rồi để anh lấy máu cuống rốn của con chúng ta để cứu Lâm Niệm Sơ” Cô dửng dưng ngất lời anh Cô còn có thể không bằng lòng sao?
Anh nói rõ ràng như vậy, cô còn có thể không hợp tác sao?
Sẽ không đâu.
Sự bất hợp tác của cô chỉ khiến cô và con cô đau khổ.
“Anh không nghe rõ sao? Em nói, em đồng ý hợp tác, anh có thể rời đi rt Lâm Minh sững người, luôn cảm thấy ánh mắt Lê Nhược Vũ nhìn mình rất xa lạ và đáng sợ.
Đôi mắt cô vẫn thường rất dịu dàng nhưng dường như lần ở bữa tiệc đó anh đã từng thấy qua đôi mắt này của cô.
Trái tim của Lê Nhược Vũ dường như đã khôi phụ lại sự nguội lạnh như ngày xưa.
Thất vọng về cuộc hôn nhân này, thất vọng về anh, cô sẵn sàng rời đi.
Lâm Minh chịu đựng sự đau lòng, giọng nói cố gắng bình tĩnh hết mức có thể để cô không thể phát hiện ra bộ dạng xấu hổ của chính mình: “Được rồi, bây giờ anh ra ngoài trước, ngay mai gặp lại, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi”
Biểu hiện của anh rất bình tĩnh và bước chân rời đi cũng vô cùng vững chắc.
Lê Nhược Vũ nhìn anh rời khỏi phòng trong lòng đột nhiên nở một nụ cười châm chọc.
Sau khi cô đồng ý việc thực hiện lấy máu cuống rốn cho Lâm Niệm Sơ, cô lập tức bình tĩnh lại Lê Nhược Vũ không muốn nghĩ xấu cho Lâm Minh nhưng bây giờ cô thậm chí có xu hướng bắt đầu nghỉ ngờ tất cả mọi thứ xung quanh mình..
Lâm Minh biết đến sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ từ khi nào?
Có lẽ, ngay từ đầu Lâm Minh đã lừa dối cô.
Anh chỉ muốn có con với cô để rồi sau khi đứa trẻ ra đời liền hiến tặng cho Lâm Niệm Sơ.
Có khả năng như vậy không? Lâm Minh chưa bao giờ quan tâm đến cô, anh chỉ quan tâm đến con riêng của mình.
Một ý nghĩ buồn nhất lướt qua trong đầu cô, khiến cô đau đến chết lặng. Nếu đã như vậy… thì cô cũng không có gì để đấu tranh cả. Lê Nhược Vũ đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến lãnh đạm, đợi đứa trẻ chào đời rồi ly hôn đi. Cô không ham muốn bất kì thứ gì của nhà họ Lâm cả, cô chỉ đứa con mà thôi. Dù sao đối với Lâm Minh mà nói đứa con chẳng là gì cả, cùng lắm chỉ: là công cụ nối dài huyết thống quan trọng mà thôi.
Cô bình tính lại một chút liền lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Minh: “Lâm Minh, anh có thể đi ra ngoài rồi, em muốn ở đây một mình yên tĩnh”
Sau này không có anh, cô cũng có thế một mình nuôi dạy con thật tốt Lâm Minh hoảng sợ, Lê Nhược Vũ rõ ràng đang ở ngay trước mắt anh nhưng khi cô nói ra những lời này, cô như hóa thành hư không, anh không thể năm bắt được hay chạm vào cô.
Cô nói một mình.
Mà một mình là một cuộc sống không có anh.
Lâm Minh có thế mơ hồ đoán được ẩn ý của cô đăng sau ba chữ này nhưng anh không có dũng khí suy nghĩ sâu xa.
“Nhược Vũ, em đừng nghĩ nhiều như trước tiên hãy chăm sóc chính mình thật tốt, nếu không.”
“Em đồng ý, em đồng ý để con mình hiến tủy cho Lâm Niệm Sơ. Em sẽ hợp tác và cố gắng bồi dưỡng sức khoẻ rồi để anh lấy máu cuống rốn của con chúng ta để cứu Lâm Niệm Sơ” Cô dửng dưng ngất lời anh Cô còn có thể không bằng lòng sao?
Anh nói rõ ràng như vậy, cô còn có thể không hợp tác sao?
Sẽ không đâu.
Sự bất hợp tác của cô chỉ khiến cô và con cô đau khổ.
“Anh không nghe rõ sao? Em nói, em đồng ý hợp tác, anh có thể rời đi rt Lâm Minh sững người, luôn cảm thấy ánh mắt Lê Nhược Vũ nhìn mình rất xa lạ và đáng sợ.
Đôi mắt cô vẫn thường rất dịu dàng nhưng dường như lần ở bữa tiệc đó anh đã từng thấy qua đôi mắt này của cô.
Trái tim của Lê Nhược Vũ dường như đã khôi phụ lại sự nguội lạnh như ngày xưa.
Thất vọng về cuộc hôn nhân này, thất vọng về anh, cô sẵn sàng rời đi.
Lâm Minh chịu đựng sự đau lòng, giọng nói cố gắng bình tĩnh hết mức có thể để cô không thể phát hiện ra bộ dạng xấu hổ của chính mình: “Được rồi, bây giờ anh ra ngoài trước, ngay mai gặp lại, em nghỉ ngơi cho thật tốt đi”
Biểu hiện của anh rất bình tĩnh và bước chân rời đi cũng vô cùng vững chắc.
Lê Nhược Vũ nhìn anh rời khỏi phòng trong lòng đột nhiên nở một nụ cười châm chọc.
Sau khi cô đồng ý việc thực hiện lấy máu cuống rốn cho Lâm Niệm Sơ, cô lập tức bình tĩnh lại Lê Nhược Vũ không muốn nghĩ xấu cho Lâm Minh nhưng bây giờ cô thậm chí có xu hướng bắt đầu nghỉ ngờ tất cả mọi thứ xung quanh mình..
Lâm Minh biết đến sự tồn tại của Lâm Niệm Sơ từ khi nào?
Có lẽ, ngay từ đầu Lâm Minh đã lừa dối cô.
Anh chỉ muốn có con với cô để rồi sau khi đứa trẻ ra đời liền hiến tặng cho Lâm Niệm Sơ.
Có khả năng như vậy không? Lâm Minh chưa bao giờ quan tâm đến cô, anh chỉ quan tâm đến con riêng của mình.
Một ý nghĩ buồn nhất lướt qua trong đầu cô, khiến cô đau đến chết lặng. Nếu đã như vậy… thì cô cũng không có gì để đấu tranh cả. Lê Nhược Vũ đột nhiên trở nên bình tĩnh, bình tĩnh đến lãnh đạm, đợi đứa trẻ chào đời rồi ly hôn đi. Cô không ham muốn bất kì thứ gì của nhà họ Lâm cả, cô chỉ đứa con mà thôi. Dù sao đối với Lâm Minh mà nói đứa con chẳng là gì cả, cùng lắm chỉ: là công cụ nối dài huyết thống quan trọng mà thôi.
/984
|