“Lâm Minh, anh buông em ra, anh ôm chặt quá, em cảm thấy không thoải mái.”
“Tổng giám đốc Lâm, trước hết hãy bỏ bà xã anh ra, bà xã anh bây giờ rất yếu, không được gây sức ép. Anh không thể ôm chặt như vậy được.”
Lời nói của bác sĩ như thể làm người trong mộng bừng tỉnh, Lâm Minh vội vàng buông ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi”
Đáy mắt Lâm Minh có một tia gần như điên cuồng, càng như thế này, Lê Nhược Vũ càng rối loạn, môi mở ra, ngây ngốc hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh nắm chặt tay cô, bàn tay to bao bọc chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Chúng ta sẽ có thêm một đứa bé, Nhược Vũ, em mang thai rồi” Lê Nhược Vũ đột nhiên sửng sốt, cô có thai, lúc này lại mang thai.
Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không chính xác, cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.
Bụng dưới quả nhiên có thêm một ít thịt, cô còn tưởng mình đang mập lên, không nghĩ tới là đang mang thai. Tại sao, lại có thai vào thời điểm này. Lệ Nhược Vũ sững người, trên mặt không có một tia vui mừng.
Mấy tháng nay, Lâm Minh ngày nào cũng cố gắng làm mưa làm gió ở trên người cô, sau khi làm mưa làm gió xong còn chắn ở bên trong sống chết không chịu đi ra, anh nói là muốn có con. Ngay cả khi có biện pháp tránh thai trước đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để không cho cô uống thuốc hoặc lén lút không mang bao cao su.
Cô bị chậm kinh, bác sĩ cũng nói cô có cơ địa lạnh không dễ có thai.
Thật không ngờ, cô có thai thật. Lê Nhược Vũ cứng đờ, chậm rãi củi đầu, nhìn bụng dưới khá bằng phẳng của mình, trong lòng trở nên một quả bóng, “Em… có thai.”
Con của bọn họ, anh và những đứa trẻ khác cùng lúc xuất hiện trong thế giới của cô. Bây giờ cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao giờ? Con của anh và Lâm Thùy Ngọc phải làm sao?
“Đúng vậy, em đang mang thai, chúng ta sẽ có em bé” Lâm Minh cố nén kích động trong lòng, không dám ôm chặt cô vì sợ cô và đứa bé bị thương..
“Nhóc con… Cánh tay từ từ buông xuống bụng dưới, biết mình còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng anh không thể không chạm vào cô.
Đây là con của cô và Lâm Minh, nhưng cũng là con của cô. Hoàng Anh đưa đứa bé về phòng rồi vội vàng chạy về, bà kéo bác sĩ với ánh mắt tràn đầy vui mừng: “Cô ta đang mang thai, Nhược Vũ thật sự có thai?!”
“Vâng, thưa mợ chủ đã mang bầu” Bác sĩ cười nói: “Chúc mừng bà, đây là một chuyện rất vui ạ”.
“Tuyệt, tuyệt vời! Nhược Vũ đang mang thai!” Hoàng Anh không nhịn được cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Lê Nhược Vũ. Lê Nhược Vũ sờ bụng, nhìn nụ cười yêu thương đến bất ngờ của Hoàng Anh, trong lòng càng thêm phức tạp. Có vẻ như Hoàng Anh rất thích trẻ con, vừa mới mang thai, thái độ của bà đối với chính có thay đổi ngay lập tức. Sau khi sinh con xong, bà nhất định sẽ tập trung vào cháu trai, mối quan hệ mẹ chồng – con dấu nhanh chóng dịu đi. Nhưng … đứa bé này đến không đúng lúc. Vấn đề của Lâm Niệm Sơ còn không được giải quyết, đứa trẻ đã đến rồi.
Lâm Niệm Sơ ở ngay phòng bệnh bên cạnh, lần nào gặp cô cũng chửi mắng như kẻ thù, cô thật sự không thể chấp nhận được đứa trẻ đó.
“Tổng giám đốc Lâm, trước hết hãy bỏ bà xã anh ra, bà xã anh bây giờ rất yếu, không được gây sức ép. Anh không thể ôm chặt như vậy được.”
Lời nói của bác sĩ như thể làm người trong mộng bừng tỉnh, Lâm Minh vội vàng buông ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi”
Đáy mắt Lâm Minh có một tia gần như điên cuồng, càng như thế này, Lê Nhược Vũ càng rối loạn, môi mở ra, ngây ngốc hỏi: “Làm sao vậy?”
Anh nắm chặt tay cô, bàn tay to bao bọc chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Chúng ta sẽ có thêm một đứa bé, Nhược Vũ, em mang thai rồi” Lê Nhược Vũ đột nhiên sửng sốt, cô có thai, lúc này lại mang thai.
Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không chính xác, cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.
Bụng dưới quả nhiên có thêm một ít thịt, cô còn tưởng mình đang mập lên, không nghĩ tới là đang mang thai. Tại sao, lại có thai vào thời điểm này. Lệ Nhược Vũ sững người, trên mặt không có một tia vui mừng.
Mấy tháng nay, Lâm Minh ngày nào cũng cố gắng làm mưa làm gió ở trên người cô, sau khi làm mưa làm gió xong còn chắn ở bên trong sống chết không chịu đi ra, anh nói là muốn có con. Ngay cả khi có biện pháp tránh thai trước đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để không cho cô uống thuốc hoặc lén lút không mang bao cao su.
Cô bị chậm kinh, bác sĩ cũng nói cô có cơ địa lạnh không dễ có thai.
Thật không ngờ, cô có thai thật. Lê Nhược Vũ cứng đờ, chậm rãi củi đầu, nhìn bụng dưới khá bằng phẳng của mình, trong lòng trở nên một quả bóng, “Em… có thai.”
Con của bọn họ, anh và những đứa trẻ khác cùng lúc xuất hiện trong thế giới của cô. Bây giờ cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao giờ? Con của anh và Lâm Thùy Ngọc phải làm sao?
“Đúng vậy, em đang mang thai, chúng ta sẽ có em bé” Lâm Minh cố nén kích động trong lòng, không dám ôm chặt cô vì sợ cô và đứa bé bị thương..
“Nhóc con… Cánh tay từ từ buông xuống bụng dưới, biết mình còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng anh không thể không chạm vào cô.
Đây là con của cô và Lâm Minh, nhưng cũng là con của cô. Hoàng Anh đưa đứa bé về phòng rồi vội vàng chạy về, bà kéo bác sĩ với ánh mắt tràn đầy vui mừng: “Cô ta đang mang thai, Nhược Vũ thật sự có thai?!”
“Vâng, thưa mợ chủ đã mang bầu” Bác sĩ cười nói: “Chúc mừng bà, đây là một chuyện rất vui ạ”.
“Tuyệt, tuyệt vời! Nhược Vũ đang mang thai!” Hoàng Anh không nhịn được cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Lê Nhược Vũ. Lê Nhược Vũ sờ bụng, nhìn nụ cười yêu thương đến bất ngờ của Hoàng Anh, trong lòng càng thêm phức tạp. Có vẻ như Hoàng Anh rất thích trẻ con, vừa mới mang thai, thái độ của bà đối với chính có thay đổi ngay lập tức. Sau khi sinh con xong, bà nhất định sẽ tập trung vào cháu trai, mối quan hệ mẹ chồng – con dấu nhanh chóng dịu đi. Nhưng … đứa bé này đến không đúng lúc. Vấn đề của Lâm Niệm Sơ còn không được giải quyết, đứa trẻ đã đến rồi.
Lâm Niệm Sơ ở ngay phòng bệnh bên cạnh, lần nào gặp cô cũng chửi mắng như kẻ thù, cô thật sự không thể chấp nhận được đứa trẻ đó.
/984
|