Lâm Minh trầm giọng từ chối, một tay ôm lấy cô còn tay kia cởi cúc áo.
“Không được, như vậy không tốt cho sức khỏe của em, em sẽ không thoải mái”
Lê Nhược Vũ lại cười giễu cợt: “Là em không thoải mái hay là anh không thoải mái, hôm qua không làm anh đã không nhịn được rồi”
Bàn tay đang cởi cúc áo của Lâm Minh khựng lại, anh rũ mắt hôn lên trán cô: “Tùy em nghĩ thế nào cũng được”
Lê Nhược Vũ bất lực ôm chặt lấy đầu Lâm Minh, đầu ngón tay lưồn qua tóc anh, cô nhỏ giọng như đang than thở: “Lâm Minh, tại sao anh không thể giống như Hạ Đông Quân, tôn trọng em một chút?”
Tại sao Hạ Đông Quân có thể nhượng bộ tất cả, còn anh lại chỉ một mực chiếm hữu và che giấu?
Cô kìm lại lời trách móc của mình: “Anh thật sự là vì yêu em sao? Nhưng tại sao em lại luôn cảm thấy mình sống như một món đồ chơi?”
Nụ hôn của Lâm Minh khựng lại, anh rời khỏi làn da non mềm của Lê Nhược Vũ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Em lấy anh ra so sánh với anh ta?”
€ô lại so sánh anh với Hạ Đông Quân.
Bây giờ anh là chồng cô, là bầu trời của cô, còn Hạ Đông Quân chỉ là người ngoài, cùng lắm cũng chỉ là bạn trai cũ của ba năm trước.
Nhưng cô lại lấy bọn họ ra so sánh với nhau..
Anh đã tốn nhiều công sức như thế để cứu cô thoát khỏi bàn tay của Diệp Sâm Lâm, nhưng bây giờ cô đang nói gì vậy?
Thế mà cô lại lấy anh ra so sánh với Hạ Đông Quân?
Cô cho rằng anh không bằng anh ta…
Quả nhiên, những lo lắng tiềm ẩn của anh đã đúng.
Nếu để cô biết Hạ Đông Quân hi sinh vì cô như vậy từ sớm, liệu cô còn mở lòng để ở bên cạnh anh không? Chắc chản là không!
Loại khả năng này khiến hai mắt Lâm Minh đỏ au, anh bóp căm cô, nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Em vẫn lưu luyến Hạ Đông Quân, đúng không? Có phải em hối hận vì lúc đầu đã kết hôn với anh mà không kiên trì ở bên anh ta?”
“Phải, phải đấy. Em hối hận rồi, em hối hận rồi được chưa?” Cô muốn mắng anh một cách càn rỡ, nhưng cô thực sự không còn sức lực để làm điều đó: Chiếc xe đột nhiên dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng còi xe thưa thớt.
Có thể loáng thoáng cảm nhận được ngã tư phía trước đang kẹt xe, xe cộ xếp thành hàng, người đi đường qua lại rất náo nhiệt, còn người trong xe lại không biết xấu hổ mà làm chuyện này.
“Lê Nhược Vũ, em không thể thay đổi được gì đâu, đây là số mệnh của em” Dù cô có muốn bỏ đi với Hạ Đông Quân như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Cô là người của anh, vĩnh viễn là người của anh.
Lê Nhược Vũ bị kích thích bởi lời nói đầy nhục nhã của anh, sự thỏa mãn về thể xác càng khiến cô cảm thấy hổ thẹn.
“Không được, như vậy không tốt cho sức khỏe của em, em sẽ không thoải mái”
Lê Nhược Vũ lại cười giễu cợt: “Là em không thoải mái hay là anh không thoải mái, hôm qua không làm anh đã không nhịn được rồi”
Bàn tay đang cởi cúc áo của Lâm Minh khựng lại, anh rũ mắt hôn lên trán cô: “Tùy em nghĩ thế nào cũng được”
Lê Nhược Vũ bất lực ôm chặt lấy đầu Lâm Minh, đầu ngón tay lưồn qua tóc anh, cô nhỏ giọng như đang than thở: “Lâm Minh, tại sao anh không thể giống như Hạ Đông Quân, tôn trọng em một chút?”
Tại sao Hạ Đông Quân có thể nhượng bộ tất cả, còn anh lại chỉ một mực chiếm hữu và che giấu?
Cô kìm lại lời trách móc của mình: “Anh thật sự là vì yêu em sao? Nhưng tại sao em lại luôn cảm thấy mình sống như một món đồ chơi?”
Nụ hôn của Lâm Minh khựng lại, anh rời khỏi làn da non mềm của Lê Nhược Vũ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: “Em lấy anh ra so sánh với anh ta?”
€ô lại so sánh anh với Hạ Đông Quân.
Bây giờ anh là chồng cô, là bầu trời của cô, còn Hạ Đông Quân chỉ là người ngoài, cùng lắm cũng chỉ là bạn trai cũ của ba năm trước.
Nhưng cô lại lấy bọn họ ra so sánh với nhau..
Anh đã tốn nhiều công sức như thế để cứu cô thoát khỏi bàn tay của Diệp Sâm Lâm, nhưng bây giờ cô đang nói gì vậy?
Thế mà cô lại lấy anh ra so sánh với Hạ Đông Quân?
Cô cho rằng anh không bằng anh ta…
Quả nhiên, những lo lắng tiềm ẩn của anh đã đúng.
Nếu để cô biết Hạ Đông Quân hi sinh vì cô như vậy từ sớm, liệu cô còn mở lòng để ở bên cạnh anh không? Chắc chản là không!
Loại khả năng này khiến hai mắt Lâm Minh đỏ au, anh bóp căm cô, nhìn chăm chăm vào mắt cô: “Em vẫn lưu luyến Hạ Đông Quân, đúng không? Có phải em hối hận vì lúc đầu đã kết hôn với anh mà không kiên trì ở bên anh ta?”
“Phải, phải đấy. Em hối hận rồi, em hối hận rồi được chưa?” Cô muốn mắng anh một cách càn rỡ, nhưng cô thực sự không còn sức lực để làm điều đó: Chiếc xe đột nhiên dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng còi xe thưa thớt.
Có thể loáng thoáng cảm nhận được ngã tư phía trước đang kẹt xe, xe cộ xếp thành hàng, người đi đường qua lại rất náo nhiệt, còn người trong xe lại không biết xấu hổ mà làm chuyện này.
“Lê Nhược Vũ, em không thể thay đổi được gì đâu, đây là số mệnh của em” Dù cô có muốn bỏ đi với Hạ Đông Quân như thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Cô là người của anh, vĩnh viễn là người của anh.
Lê Nhược Vũ bị kích thích bởi lời nói đầy nhục nhã của anh, sự thỏa mãn về thể xác càng khiến cô cảm thấy hổ thẹn.
/984
|