Lê Nhã Tuyết ngồi ở trên giường, cô cười khẩy một tiếng, sỡ lên bụng cái bụng đã trống rỗng của mình.
Nếu như những tấm hình này để cho mình lấy ra, chắc chắn Lê Nhược Vũ không tin, chị ta sẽ cảm thấy mình đang cố ý nói dối, phá hư tình cảm giữa bọn họ.
Cần phải đổi lại là một người ở ngoài đứng xem và nói, chắc chắn hiệu quả không giống như vậy.
Không ngờ cái đóa Bạch Liên Hoa Cố Thanh Mạn chết tiệt này lại còn có thể chó ngáp phải ruồi, giúp mình một chút.
Cô đương nhiên là muốn cảm ơn cô ta.
Cám ơn cô ta làm cho trong lòng Lê Nhược Vũ sinh ra khúc mắc.
Như vậy, gian khổ cửa mình cũng sẽ có người chia sẻ, cô sống không được tốt, dựa vào cái gì phải cho đầu sỏ được hạnh phúc?
Lê Nhược Vũ thần bay phách lạc trở lại trang viên Lệ Thuỷ, ở cửa thang-máy còn suýt chút nữa đụng vào hai người đàn ông.
Tay của một người đàn ông trong số đó đỡ lấy vai của cô, ổn định trọng tâm cơ thể cô.
Lê Nhược Vũ luôn miệng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, là tôi không cần thật.”
“Lê Nhược Vũ cô làm sao vậy? Nhanh chóng ngầng đầu cho nhìn tôi một cái” Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc, không ngờ người cô gặp phải vừa khéo là Hà Duy Hùng và Lâm Minh.
Cô hít một hơi thật sâu, muốn gỡ cái tay đang giữ vai mình của Hà Duy Hùng ra.
Còn chưa chạm vào đã bị Lâm Minh trực tiếp đầy một cái.
Cửa thang máy đúng lúc mỡ ra, Lâm Minh dắt Lê Nhược Vũ tiến vào thang máy, đề Hà Duy Hùng ở bên ngoài: “Tôi đã đến, sẽ không mời anh lên lầu ngồi một chút đâu, anh trở về đi.”
Hà Duy Hùng: “Hết giá trị lợi dụng là vứt đi! Anh thật đúng là đã xem tôi là tài xế, còn có loại bạn độc ác không biết xấu hồ này à?”.
“Có chứ, trước mắt anh đây này.” Lâm Minh không nghĩ đó là xấu hổ, ngược lại còn cho rằng đấy là vinh hạnh- Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách thành hai thế giới.
Trong không gian kín mít, bầu không khí có chút nặng nề, Lê Nhược Vũ cúi thấp đầu không nói chuyện.
Lâm Minh nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, một tay đầy ngã cô đụng vào trên vách tường của thang máy, ngón tay thon dài nắm cằm của cô, khiến cô ngắng đầu lên: “Tâm trạng không tốt, có phải em đã quay về nhà họ Lê rồi đúng không?”
Không ngờ vừa liếc đã bị nhìn thấu, cô cũng không muốn giấu giếm, nhẹ gật đầu.
“Có phải anh đã nói với em, sau này đừng nên trờ về, hơn nữa, còn không được đi về một mình?”
Cô hoàn toàn không đặt lời của mình trong lòng, Lâm Minh có chút tức giận.
Nhưng phần tức giận này trong mắt Lê Nhược Vũ lại có một tầng hàm nghĩa khác, cô lúng túng: “Vì sao anh không muốn để cho em quay về nhà họ Lê?”
Nhà họ Lê có nơi thân cận nhất của cô, mặc dù xuất hiện một chút chuÿện nhỏ, nhưng cũng không thể thật sự lập tức vứt bỏ nhã của mình, người thân của mình.
Bất cứ ai cũng đều không có cách nào đề túy ý vứt bỏ những người thân thiết cùng chung một dòng máu của mình.
“Lâm Minh, tại sao anh không muốn đề cho em trờ về?” Dáng vẻ tức giận của anh càng khiến cho cô cảm thấy bất an và hoài nghỉ.
Nếu như những tấm hình này để cho mình lấy ra, chắc chắn Lê Nhược Vũ không tin, chị ta sẽ cảm thấy mình đang cố ý nói dối, phá hư tình cảm giữa bọn họ.
Cần phải đổi lại là một người ở ngoài đứng xem và nói, chắc chắn hiệu quả không giống như vậy.
Không ngờ cái đóa Bạch Liên Hoa Cố Thanh Mạn chết tiệt này lại còn có thể chó ngáp phải ruồi, giúp mình một chút.
Cô đương nhiên là muốn cảm ơn cô ta.
Cám ơn cô ta làm cho trong lòng Lê Nhược Vũ sinh ra khúc mắc.
Như vậy, gian khổ cửa mình cũng sẽ có người chia sẻ, cô sống không được tốt, dựa vào cái gì phải cho đầu sỏ được hạnh phúc?
Lê Nhược Vũ thần bay phách lạc trở lại trang viên Lệ Thuỷ, ở cửa thang-máy còn suýt chút nữa đụng vào hai người đàn ông.
Tay của một người đàn ông trong số đó đỡ lấy vai của cô, ổn định trọng tâm cơ thể cô.
Lê Nhược Vũ luôn miệng nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, là tôi không cần thật.”
“Lê Nhược Vũ cô làm sao vậy? Nhanh chóng ngầng đầu cho nhìn tôi một cái” Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc, không ngờ người cô gặp phải vừa khéo là Hà Duy Hùng và Lâm Minh.
Cô hít một hơi thật sâu, muốn gỡ cái tay đang giữ vai mình của Hà Duy Hùng ra.
Còn chưa chạm vào đã bị Lâm Minh trực tiếp đầy một cái.
Cửa thang máy đúng lúc mỡ ra, Lâm Minh dắt Lê Nhược Vũ tiến vào thang máy, đề Hà Duy Hùng ở bên ngoài: “Tôi đã đến, sẽ không mời anh lên lầu ngồi một chút đâu, anh trở về đi.”
Hà Duy Hùng: “Hết giá trị lợi dụng là vứt đi! Anh thật đúng là đã xem tôi là tài xế, còn có loại bạn độc ác không biết xấu hồ này à?”.
“Có chứ, trước mắt anh đây này.” Lâm Minh không nghĩ đó là xấu hổ, ngược lại còn cho rằng đấy là vinh hạnh- Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách thành hai thế giới.
Trong không gian kín mít, bầu không khí có chút nặng nề, Lê Nhược Vũ cúi thấp đầu không nói chuyện.
Lâm Minh nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu, một tay đầy ngã cô đụng vào trên vách tường của thang máy, ngón tay thon dài nắm cằm của cô, khiến cô ngắng đầu lên: “Tâm trạng không tốt, có phải em đã quay về nhà họ Lê rồi đúng không?”
Không ngờ vừa liếc đã bị nhìn thấu, cô cũng không muốn giấu giếm, nhẹ gật đầu.
“Có phải anh đã nói với em, sau này đừng nên trờ về, hơn nữa, còn không được đi về một mình?”
Cô hoàn toàn không đặt lời của mình trong lòng, Lâm Minh có chút tức giận.
Nhưng phần tức giận này trong mắt Lê Nhược Vũ lại có một tầng hàm nghĩa khác, cô lúng túng: “Vì sao anh không muốn để cho em quay về nhà họ Lê?”
Nhà họ Lê có nơi thân cận nhất của cô, mặc dù xuất hiện một chút chuÿện nhỏ, nhưng cũng không thể thật sự lập tức vứt bỏ nhã của mình, người thân của mình.
Bất cứ ai cũng đều không có cách nào đề túy ý vứt bỏ những người thân thiết cùng chung một dòng máu của mình.
“Lâm Minh, tại sao anh không muốn đề cho em trờ về?” Dáng vẻ tức giận của anh càng khiến cho cô cảm thấy bất an và hoài nghỉ.
/984
|