“Nhã Tuyết, không được phép gây sự, xin lỗi tổng giám đốc Lâm ngay.” Lê Hải Thiên thấy vậy thì vội vàng ` trách móc cô con gái út mà mình vẫn luôn cưng chiều.
Lê Nhã Tuyết nước mắt lưng tròng, trên khuôn mặt trẻ trung là hai hàng nước mắt, nhìn vào cực kì đáng thương: “Em xin lỗi anh rể, em không biết anh sẽ để bụng, là do em đã lỗ mãng rồi.”
Lâm Minh không hề đáp lại.
Lê Nhã Tuyết không thể kìm nén nỗi nữa, vừa khóc vừa chạy đi.
Lâm Minh nhìn Lê Hải Thiên một cách sâu xa: “Những lời tôi nói lần trước, ông cho là trò đùa à?”
Dạng người như ông ta không xứng làm cha người khác. Lại có thể xem con gái mình như một món đồ để bán đi để đổi lại lợi ích cho bản thân. Lần này ông ta gọi Lê Nhược Vũ về chắc chắn cũng chẳng phải vì tình cảm cha con.
Lê Hải Thiên tự biện minh: “Là do Nhã Tuyết nhớ chị của nó rồi.”
“Phải vậy không?” Lâm Minh lạnh nhạt hỏi lại một câu. Mấy cái cớ vụn về như vậy rõ ràng anh sẽ không tin: “Lê Nhã Tuyết nhớ chị?”
Lê Hải Thiên gật đầu liên tục như giã tỏi: “Đúng thế mà”
Lâm Minh lạnh lùng chặn họng ông ta: “Được.
Hôm nay gặp mặt rồi thì chắc sẽ không nhớ nữa đâu nhỉ?”
Lê Hải Thiên quệt mồ hôi trên trán, tỏ vẻ đồng ý nói: “Sẽ không nhớ, không nhớ nữa đâu.”
“Mẹ, mẹ đã thoải mái hơn chút nào chưa?”
Lê Nhược Vũ ở trong phòng đấm vai cho Viên Vũ.
Vì trong người Viên Vũ không khỏe nên trước đây khi ở nhà, cô vẫn thường đấm vai cho mẹ.
“Đỡ rồi, thoải mái hơn nhiều rồi. Con không cần bóp cho mẹ nữa đâu. Ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát đi.“ Viên Vũ đau lòng cho cô, muốn cô dừng tay lại.
“Không sao đâu mẹ, bây giờ con không thể ngày nào cũng ở bên cạnh bầu bạn với mẹ, khó lắm mới về được một lần. Nên phải đấm bù hết những lần con vẫn chưa đấm vai cho mẹ chứ”
“Đứa bé ngốc này.’ Nước mắt của Viên Vũ chảy xuống, vừa nói là lại muốn khóc.
“Mẹ, mẹ còn thích khóc hơn cả con nữa.”
Viên Vũ bị câu nói này của Lê Nhược Vũ chọc cho dở khóc dở cười.
Hai mẹ con đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên cửa phòng bị tông vào. Lê Nhã Tuyết giận đến đỏ mắt, xông xông đi vào: “Con đã muối mặt muốn chết rồi, hai người còn ở đây cười vui vẻ đến vậy. Rốt cuộc, hai người có xem con là người nhà không vậy?”
Lê Nhật Lỉnh rút vài tờ khăn giấy ở trên bàn, đưa qua cho cô ta: “Nhã Tuyết bị sao vậy?”
Lê Nhã Tuyết vứt tờ khăn giấy xuống đất: “Em không cần chị giả vờ tốt bụng.”
Lê Nhược Vũ đã quen với tính tình thất thường của em gái từ lâu, cô khom người chuẩn bị nhặt tờ khăn giấy rớt dưới đất lên.
Nhưng Lê Nhã Tuyết lại giãm một phát lên.
Cô ta dẫm mạnh, cái giẫm ấy lại đúng lúc rơi lên mu bàn tay của Lê Nhược Vũ, nặng nề nghiền xuống.
Lê Nhược Vũ bị đau nên kêu lên một tiếng. Lúc này, Lê Nhã Tuyết mới vội vàng nhấc chân lên.
“Nhã Tuyết, con giẫm trúng tay chị rồi, con đi đứng kiểu gì thế!“ Viên Vũ vội vàng kéo cô con gái út cứ hay thích làm gì thì làm ra.
Lê Nhã Tuyết nước mắt lưng tròng, trên khuôn mặt trẻ trung là hai hàng nước mắt, nhìn vào cực kì đáng thương: “Em xin lỗi anh rể, em không biết anh sẽ để bụng, là do em đã lỗ mãng rồi.”
Lâm Minh không hề đáp lại.
Lê Nhã Tuyết không thể kìm nén nỗi nữa, vừa khóc vừa chạy đi.
Lâm Minh nhìn Lê Hải Thiên một cách sâu xa: “Những lời tôi nói lần trước, ông cho là trò đùa à?”
Dạng người như ông ta không xứng làm cha người khác. Lại có thể xem con gái mình như một món đồ để bán đi để đổi lại lợi ích cho bản thân. Lần này ông ta gọi Lê Nhược Vũ về chắc chắn cũng chẳng phải vì tình cảm cha con.
Lê Hải Thiên tự biện minh: “Là do Nhã Tuyết nhớ chị của nó rồi.”
“Phải vậy không?” Lâm Minh lạnh nhạt hỏi lại một câu. Mấy cái cớ vụn về như vậy rõ ràng anh sẽ không tin: “Lê Nhã Tuyết nhớ chị?”
Lê Hải Thiên gật đầu liên tục như giã tỏi: “Đúng thế mà”
Lâm Minh lạnh lùng chặn họng ông ta: “Được.
Hôm nay gặp mặt rồi thì chắc sẽ không nhớ nữa đâu nhỉ?”
Lê Hải Thiên quệt mồ hôi trên trán, tỏ vẻ đồng ý nói: “Sẽ không nhớ, không nhớ nữa đâu.”
“Mẹ, mẹ đã thoải mái hơn chút nào chưa?”
Lê Nhược Vũ ở trong phòng đấm vai cho Viên Vũ.
Vì trong người Viên Vũ không khỏe nên trước đây khi ở nhà, cô vẫn thường đấm vai cho mẹ.
“Đỡ rồi, thoải mái hơn nhiều rồi. Con không cần bóp cho mẹ nữa đâu. Ngồi xuống đây nghỉ ngơi một lát đi.“ Viên Vũ đau lòng cho cô, muốn cô dừng tay lại.
“Không sao đâu mẹ, bây giờ con không thể ngày nào cũng ở bên cạnh bầu bạn với mẹ, khó lắm mới về được một lần. Nên phải đấm bù hết những lần con vẫn chưa đấm vai cho mẹ chứ”
“Đứa bé ngốc này.’ Nước mắt của Viên Vũ chảy xuống, vừa nói là lại muốn khóc.
“Mẹ, mẹ còn thích khóc hơn cả con nữa.”
Viên Vũ bị câu nói này của Lê Nhược Vũ chọc cho dở khóc dở cười.
Hai mẹ con đang cười đùa vui vẻ thì đột nhiên cửa phòng bị tông vào. Lê Nhã Tuyết giận đến đỏ mắt, xông xông đi vào: “Con đã muối mặt muốn chết rồi, hai người còn ở đây cười vui vẻ đến vậy. Rốt cuộc, hai người có xem con là người nhà không vậy?”
Lê Nhật Lỉnh rút vài tờ khăn giấy ở trên bàn, đưa qua cho cô ta: “Nhã Tuyết bị sao vậy?”
Lê Nhã Tuyết vứt tờ khăn giấy xuống đất: “Em không cần chị giả vờ tốt bụng.”
Lê Nhược Vũ đã quen với tính tình thất thường của em gái từ lâu, cô khom người chuẩn bị nhặt tờ khăn giấy rớt dưới đất lên.
Nhưng Lê Nhã Tuyết lại giãm một phát lên.
Cô ta dẫm mạnh, cái giẫm ấy lại đúng lúc rơi lên mu bàn tay của Lê Nhược Vũ, nặng nề nghiền xuống.
Lê Nhược Vũ bị đau nên kêu lên một tiếng. Lúc này, Lê Nhã Tuyết mới vội vàng nhấc chân lên.
“Nhã Tuyết, con giẫm trúng tay chị rồi, con đi đứng kiểu gì thế!“ Viên Vũ vội vàng kéo cô con gái út cứ hay thích làm gì thì làm ra.
/984
|