“Vậy được rồi.“ Trần Hi Tuấn đứng dậy từ dưới đất, phủi bụi tuyết trên người, giơ máy ảnh vẫy tay với cô: “Sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Bóng người trong máy ảnh lướt qua, trong nháy.
mắt, Lâm Minh có thể nhận ra đó chính là ảnh Lê Nhược Vũ đang đứng trong tuyết.
Anh bước nhanh về phía trước, Trần Hi Tuấn không có phòng bị, máy ảnh lập tức bị anh cầm lấy.
Bên trong quả nhiên đều là ảnh của Lê Nhược Vũ.
Trần Hi Tuấn muốn lấy lại máy ảnh của mình: “Trả máy ảnh lại cho tôi, đây là đồ của tôi.”
“Nhưng ảnh trong đây đều là của vợ tôi.”
“Là vợ anh chứ không phải là anh, anh không có quyền kiểm soát cuộc sống và tự do của chị ấy: Những lời nói này của Trần Hi Tuấn đã đâm thẳng vào tỉm của Lâm Minh, anh cười lạnh rồi đập mạnh máy ảnh xuống đất.
Chiếc máy ảnh quý giá ngay lập tức bị mất đi chức năng ban đầu, biến thành sắt vụn.
“Anh! Đồ man rợ, anh thật quá đáng!” Trần Hi Tuấn nói tiếng việt khá là lưu loát, nhưng rõ ràng thiếu vốn từ vựng, tức giận đến nỗi chỉ có thể chửi ba từ đồ man rợ.
Ánh mắt Lâm Minh lạnh lùng: “Máy ảnh hỏng rồi, tôi có thể đền cho cậu, nhưng cô ấy, cho dù chỉ là hình ảnh tôi cũng không cho cậu giữ lại.”
Nói xong, vẻ mặt anh u ám kéo Lê Nhược Vũ rời đi.
Chiếc xe hơi sang trọng một đường phi thằng về nhà của họ ở nước Pháp.
Trên đường, gương mặt của Lâm Minh đều bị che giấu bởi sự u ám đến đáng sợ.
Biểu tình này, Lê Nhược Vũ không thể quen thuộc hơn, mỗi lần thấy cô đi với Hạ Đông Quân, anh đều có biểu cảm này.
‘Và sau đó, thì sẽ là “hình phạt” đối với bản thân.
Lê Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc, cho dù là không phải Hạ Đông Quân, anh cũng sẽ nghỉ ngờ bất kì người đàn ông nào ở gần cô.
Suy cho cùng, không phải là do rung động với mình, mà là vì không cam tâm khi thấy đồ của mình bị người khác động vào.
Cô suýt chút nữa mềm lòng vì chiếc nhẫn này.
Anh không hỏi, cô cũng không muốn giải thích.
Dù sao anh cũng đã đánh người đàn ông kia, còn đập vỡ máy ảnh của người ta.
Anh im lặng, cô thờ ơ.
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nơi ở của bọn họ ở Pháp là một biệt thự rộng rãi, bên trong có hai người giúp việc và bốn vệ sĩ biết tiếng Việt.
Về đến nơi ở, Lê Nhược Vũ tháo dây an toàn, xuống xe, tự giác lấy đồ đạc ở trong cốp xe ra ngoài.
Cô chưa đi được hai bước, lưng đã bị đập mạnh vào thân xe, may mà hôm nay thờ lạnh mặc quần áo dày, nên cô cũng không cảm thấy đau lắm.
Lâm Minh quét hết đồ trong tay cô xuống đất, anh đột nhiên cúi sát vào người cô, ép chặt cô vào giữa cơ thể mình và thân xe.
Đôi mắt u ám của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, anh vừa tức giận vừa khó chịu nói: “Lê Nhược Vũ, rốt cuộc em muốn tôi như thế nào, rốt cuộc tôi phải làm cái gì, em mới có thể đối xử với tôi công bằng một chút.
Cô bình tĩnh thờ ơ: “Lâm Minh, là anh có lỗi với tôi trước, anh nói như thế này mới là không công bằng với tôi.”
Bóng người trong máy ảnh lướt qua, trong nháy.
mắt, Lâm Minh có thể nhận ra đó chính là ảnh Lê Nhược Vũ đang đứng trong tuyết.
Anh bước nhanh về phía trước, Trần Hi Tuấn không có phòng bị, máy ảnh lập tức bị anh cầm lấy.
Bên trong quả nhiên đều là ảnh của Lê Nhược Vũ.
Trần Hi Tuấn muốn lấy lại máy ảnh của mình: “Trả máy ảnh lại cho tôi, đây là đồ của tôi.”
“Nhưng ảnh trong đây đều là của vợ tôi.”
“Là vợ anh chứ không phải là anh, anh không có quyền kiểm soát cuộc sống và tự do của chị ấy: Những lời nói này của Trần Hi Tuấn đã đâm thẳng vào tỉm của Lâm Minh, anh cười lạnh rồi đập mạnh máy ảnh xuống đất.
Chiếc máy ảnh quý giá ngay lập tức bị mất đi chức năng ban đầu, biến thành sắt vụn.
“Anh! Đồ man rợ, anh thật quá đáng!” Trần Hi Tuấn nói tiếng việt khá là lưu loát, nhưng rõ ràng thiếu vốn từ vựng, tức giận đến nỗi chỉ có thể chửi ba từ đồ man rợ.
Ánh mắt Lâm Minh lạnh lùng: “Máy ảnh hỏng rồi, tôi có thể đền cho cậu, nhưng cô ấy, cho dù chỉ là hình ảnh tôi cũng không cho cậu giữ lại.”
Nói xong, vẻ mặt anh u ám kéo Lê Nhược Vũ rời đi.
Chiếc xe hơi sang trọng một đường phi thằng về nhà của họ ở nước Pháp.
Trên đường, gương mặt của Lâm Minh đều bị che giấu bởi sự u ám đến đáng sợ.
Biểu tình này, Lê Nhược Vũ không thể quen thuộc hơn, mỗi lần thấy cô đi với Hạ Đông Quân, anh đều có biểu cảm này.
‘Và sau đó, thì sẽ là “hình phạt” đối với bản thân.
Lê Nhược Vũ đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc, cho dù là không phải Hạ Đông Quân, anh cũng sẽ nghỉ ngờ bất kì người đàn ông nào ở gần cô.
Suy cho cùng, không phải là do rung động với mình, mà là vì không cam tâm khi thấy đồ của mình bị người khác động vào.
Cô suýt chút nữa mềm lòng vì chiếc nhẫn này.
Anh không hỏi, cô cũng không muốn giải thích.
Dù sao anh cũng đã đánh người đàn ông kia, còn đập vỡ máy ảnh của người ta.
Anh im lặng, cô thờ ơ.
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Nơi ở của bọn họ ở Pháp là một biệt thự rộng rãi, bên trong có hai người giúp việc và bốn vệ sĩ biết tiếng Việt.
Về đến nơi ở, Lê Nhược Vũ tháo dây an toàn, xuống xe, tự giác lấy đồ đạc ở trong cốp xe ra ngoài.
Cô chưa đi được hai bước, lưng đã bị đập mạnh vào thân xe, may mà hôm nay thờ lạnh mặc quần áo dày, nên cô cũng không cảm thấy đau lắm.
Lâm Minh quét hết đồ trong tay cô xuống đất, anh đột nhiên cúi sát vào người cô, ép chặt cô vào giữa cơ thể mình và thân xe.
Đôi mắt u ám của anh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, anh vừa tức giận vừa khó chịu nói: “Lê Nhược Vũ, rốt cuộc em muốn tôi như thế nào, rốt cuộc tôi phải làm cái gì, em mới có thể đối xử với tôi công bằng một chút.
Cô bình tĩnh thờ ơ: “Lâm Minh, là anh có lỗi với tôi trước, anh nói như thế này mới là không công bằng với tôi.”
/984
|