Nhưng điều kiện tiên quyết cũng là để có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Bọn họ thật ân ái.
Hai người họ tốt như vậy, tại lại nuôi dưỡng ra một tên cặn bã như Lâm Minh? Dường như mọi thứ thật sự bị đảo ngược.
Cô cười thẩm, cô đã từng tưởng tượng mình sẽ cùng Lâm Minh có một tương lai, chính là một tương lai ân ái hạnh phúc giống bố mẹ chồng mình.
Bây giờ nhìn lại, chỉ là một chuyện hài.
“Tôi ở trong phòng nào?”
“Ở đây, phòng ngủ chính” Anh kiểm chế lại cảm xúc của mình, đẩy cô đến cửa phòng ngủ chính. Giống như muốn phô bày cho cô xem sau khi phòng ngủ mới được thiết kế trang trí lại, trong tủ đều là quần áo mới, tất cả đều dành cho cô.
Cô ngu ngốc đi xem hết theo sự điều khiển của anh, sau đó nhẹ nhàng hỏi anh, “Vậy anh ngủ ở đâu?”
Cô không cho rằng sau khi sự việc đó xảy ra, anh còn muốn ngủ chung một giường với mình nữa.
Lâm Minh chậm chạp đi tới trước mặt cô, hơi cúi xuống, hai tay nâng mặt cô lên: “Lê Nhược Vũ em nghe cho rõ, mọi chuyện trước đây đều là lỗi của anh.” Sự bình tĩnh trong mắt của cô không một chút gợn sóng: “Cho nên là?”
Anh dịu dàng xoa nhẹ lên trán cô, mùi hương tao nhã trên cơ thể anh lan tỏa vào trong hơi thở của cô, giọng nói đẩy mê hoặc của anh chậm rãi vang lên: “Chúng ta đều quên hết mọi chuyện trước đây đi, mình bắt đầu lại có được không?”
Lê Nhược Vũ mỉm cười nhưng không trả lời.
Cho dù nói qua loa nhẹ nhàng một câu, chúng ta cùng nhau quên, lẽ nào thực sự có thể quên sao?
Không thể, cô làm không được.
Cô không quên được sự trả thù của Lâm Minh đối với cô, không quên được việc Lâm Minh không tin tưởng cô, không quên được bên cạnh anh mỗi lúc có môt cô gái khác, càng không quên được lúc ở trên ô tô, anh đã xỉ nhục và cưỡng bức cô trước mặt Hạ Đông Quân.
“Em không nói gì, anh sẽ xem như là em đồng ý rồi.” Anh áp mặt lên gò áp lạnh lẽo của cô, dịu dàng nói: “Nhé?”
Cô bật cười, đẩy người đàn ông đẹp trai sáng chói này lui ra: “Đừng ồn ào nữa, anh đã chạy tới chạy lui cả một ngày rồi không thấy mệt sao?”
“Mệt nhưng cũng có đủ sức để bế em lên.” Anh xoay người bế ngang cô lên, trước đây không phải chưa từng bế qua, nhưng lần này anh phát hiện cô đã gầy đi rất nhiều.
Rõ ràng ở bệnh viện đã phân cho cô nhiều đồ ăn thức uống bổ dưỡng như thế, tại sao vẫn không cứ gầy.
Lòng bàn tay chạm vào vòng eo mảnh khảnh của cô, cảm giác thật sự là một chút thịt cũng không có.
Tim của anh như thắt lại, anh đặt cô lên xuống giường, chạm nhẹ vào má cô và hôn lên đó.
Cô hơi ngoái đầu lại, nụ hôn của anh hôn lệch xuống bên tai của cô: “Tôi không muốn làm, tôi vẫn chưa hồi phục, tôi không muốn đi Bệnh Viện lần nữa.”
Một chậu nước đá lạnh lùng đổ xuống đầu anh, Lâm Minh đứng trước mặt cô, ôm chặt lấy cô: “Xin lỗi, đêm đó là do anh không tốt.”
“Ừm, tôi chấp nhận.” Nhưng không có nghĩa là tha thứ.
Cho dù Lâm Minh có kiên nhẫn cũng bị mất hết sạch, chưa nói anh vốn không được kiên nhẫn lắm.
Bọn họ thật ân ái.
Hai người họ tốt như vậy, tại lại nuôi dưỡng ra một tên cặn bã như Lâm Minh? Dường như mọi thứ thật sự bị đảo ngược.
Cô cười thẩm, cô đã từng tưởng tượng mình sẽ cùng Lâm Minh có một tương lai, chính là một tương lai ân ái hạnh phúc giống bố mẹ chồng mình.
Bây giờ nhìn lại, chỉ là một chuyện hài.
“Tôi ở trong phòng nào?”
“Ở đây, phòng ngủ chính” Anh kiểm chế lại cảm xúc của mình, đẩy cô đến cửa phòng ngủ chính. Giống như muốn phô bày cho cô xem sau khi phòng ngủ mới được thiết kế trang trí lại, trong tủ đều là quần áo mới, tất cả đều dành cho cô.
Cô ngu ngốc đi xem hết theo sự điều khiển của anh, sau đó nhẹ nhàng hỏi anh, “Vậy anh ngủ ở đâu?”
Cô không cho rằng sau khi sự việc đó xảy ra, anh còn muốn ngủ chung một giường với mình nữa.
Lâm Minh chậm chạp đi tới trước mặt cô, hơi cúi xuống, hai tay nâng mặt cô lên: “Lê Nhược Vũ em nghe cho rõ, mọi chuyện trước đây đều là lỗi của anh.” Sự bình tĩnh trong mắt của cô không một chút gợn sóng: “Cho nên là?”
Anh dịu dàng xoa nhẹ lên trán cô, mùi hương tao nhã trên cơ thể anh lan tỏa vào trong hơi thở của cô, giọng nói đẩy mê hoặc của anh chậm rãi vang lên: “Chúng ta đều quên hết mọi chuyện trước đây đi, mình bắt đầu lại có được không?”
Lê Nhược Vũ mỉm cười nhưng không trả lời.
Cho dù nói qua loa nhẹ nhàng một câu, chúng ta cùng nhau quên, lẽ nào thực sự có thể quên sao?
Không thể, cô làm không được.
Cô không quên được sự trả thù của Lâm Minh đối với cô, không quên được việc Lâm Minh không tin tưởng cô, không quên được bên cạnh anh mỗi lúc có môt cô gái khác, càng không quên được lúc ở trên ô tô, anh đã xỉ nhục và cưỡng bức cô trước mặt Hạ Đông Quân.
“Em không nói gì, anh sẽ xem như là em đồng ý rồi.” Anh áp mặt lên gò áp lạnh lẽo của cô, dịu dàng nói: “Nhé?”
Cô bật cười, đẩy người đàn ông đẹp trai sáng chói này lui ra: “Đừng ồn ào nữa, anh đã chạy tới chạy lui cả một ngày rồi không thấy mệt sao?”
“Mệt nhưng cũng có đủ sức để bế em lên.” Anh xoay người bế ngang cô lên, trước đây không phải chưa từng bế qua, nhưng lần này anh phát hiện cô đã gầy đi rất nhiều.
Rõ ràng ở bệnh viện đã phân cho cô nhiều đồ ăn thức uống bổ dưỡng như thế, tại sao vẫn không cứ gầy.
Lòng bàn tay chạm vào vòng eo mảnh khảnh của cô, cảm giác thật sự là một chút thịt cũng không có.
Tim của anh như thắt lại, anh đặt cô lên xuống giường, chạm nhẹ vào má cô và hôn lên đó.
Cô hơi ngoái đầu lại, nụ hôn của anh hôn lệch xuống bên tai của cô: “Tôi không muốn làm, tôi vẫn chưa hồi phục, tôi không muốn đi Bệnh Viện lần nữa.”
Một chậu nước đá lạnh lùng đổ xuống đầu anh, Lâm Minh đứng trước mặt cô, ôm chặt lấy cô: “Xin lỗi, đêm đó là do anh không tốt.”
“Ừm, tôi chấp nhận.” Nhưng không có nghĩa là tha thứ.
Cho dù Lâm Minh có kiên nhẫn cũng bị mất hết sạch, chưa nói anh vốn không được kiên nhẫn lắm.
/984
|