“Đương nhiên là không lạnh lùng tàn nhẫn được như anh rồi.” Hạ Đông Quân lạnh lùng cười. Anh ấy sẽ không để cho một Lê Nhược Vũ tốt đẹp như vậy phải sống trong những lời chửi rủa của người khác. Bất kể Lâm Minh muốn mình phối hợp như thế nào, anh ấy cũng sẽ đáp ứng hết mình.
Ba năm trước không thuyết phục bố mình giúp đỡ công ty Lê gia, khiến cho Lê Nhược Vũ phải gả cho Lâm Minh. Đó chính là điều mà anh hối hận nhất đời này.
Khuôn mặt Lâm Minh không biểu hiện ra điều gì: “Cảm ơn.”
“Anh không cần cảm ơn tôi, anh cũng không có tư cách để cảm ơn tôi. Tôi đồng ý tất cả những điều này cũng chỉ bởi Lê Nhược Vũ thôi, không liên quan gì đến anh cả.”
“Tôi là chồng cô ấy.” Đương nhiên là có tư cách.
Hạ Đông Quân nói: “Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ mượn chuyện này thuận theo đó để mà ly hôn với cô ấy. Để khôi phục lại thân phận độc thân thời huy hoàng của anh. Để cho cô ấy lâm cảnh cảnh muôn đời không thể trở lại được, mà không cần phải phí sức mang cô ấy lên từ vũng bùn ấy chứ.”
Giọng Lâm Minh bình thản, nhưng mang một sự cố chấp tới đáng sợ: “Tôi sẽ không, tôi sẽ không để cho cô ấy rời đi.”
Hạ Đông Quân kích động: “Lâm Minh, rõ ràng anh không tin tưởng cô ấy. Tại sao anh còn muốn ép buộc cô ấy ở lại bên cạnh anh, giày vò cô ấy cũng như giày vò chính bản thân anh? !”
“Video đó ở đâu ra, tôi nên tin tưởng cô ấy như thế nào đây?” Ánh mắt Lâm Minh cũng trở nên hung ác. Cho dù biết Lê Nhược Vũ là người bị hãm hại, nhưng anh cũng cảm thấy rất khó chịu. Đường đường là người phụ nữ của mình lại bị người đàn ông khác đụng chạm tới.
Cho dù là như vậy, anh cũng không có ý định để Lê Nhược Vũ rời bỏ mình đi. Anh sẽ không bỏ qua Lê Nhược Vũ, trừ khi anh chết đi.
Hạ Đông Quân nhìn thấy được nỗi đau cùng với sự kiên định từ trong mắt anh ta. Anh ấy hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng ra nói: “Tôi không có phát sinh quan hệ gì với cô ấy cả.”
Lâm Minh hơi ngừng lại: “Anh nói cái gì?”
“Tôi vui mừng vì đã không phát sinh quan hệ cùng với cô ấy. Bây giờ cô ấy mới có thể tốt hơn một chút.
Coi như tôi cầu xin anh, nếu như anh không muốn buông cô ấy ra. Vậy thì hãy đối xử với cô ấy tốt một chút có được hay không.”
Lâm Minh nhanh chân tiến lên trước, túm lấy cổ áo của anh ấy, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh thử nói lại lần nữa xem.”
“Hôm đó, cô ấy bị bỏ thuốc, tinh thần không được tỉnh táo. Tôi nghĩ nếu như khó chịu như vậy, còn không bằng liền làm đi. Nhưng cho đến cuối cùng cô ấy không ngừng khóc, không ngừng khóc…” Hạ Đông Quân nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó: “Chính là rơi nước mắt theo bản năng, là đau khổ xuất phát từ tận đáy lòng. Một bước cuối cùng, tôi không làm nổi nữa, ôm cô ấy cả đêm ở trong bồn tắm.”
Trong lòng Lâm Minh vừa mừng rỡ lại vừa xót xa.
Hóa ra cô ấy không có phát sinh quan hệ cùng với anh ta, cô ấy vẫn là của mình, là người thuộc về một mình anh mà thôi.
Lâm Minh chậm rãi buông lỏng tay, trong lòng anh lại càng kiên định hơn với quyết tâm không thể buông tay cô ấy.
“Hạ Đông Quân, cảm ơn.”
Lâm Minh cao quý mà kiêu ngạo, lần đầu tiên chính miệng nói ra cảm ơn với một người đàn ông khác.
Không biết là cảm ơn anh ấy vì đã không động đến Lê Nhược Vũ, hay là cảm ơn anh ấy vì đã nói cho mình biết rõ ràng chân tướng. Hoặc là cả hai điều đó đi.
Ba năm trước không thuyết phục bố mình giúp đỡ công ty Lê gia, khiến cho Lê Nhược Vũ phải gả cho Lâm Minh. Đó chính là điều mà anh hối hận nhất đời này.
Khuôn mặt Lâm Minh không biểu hiện ra điều gì: “Cảm ơn.”
“Anh không cần cảm ơn tôi, anh cũng không có tư cách để cảm ơn tôi. Tôi đồng ý tất cả những điều này cũng chỉ bởi Lê Nhược Vũ thôi, không liên quan gì đến anh cả.”
“Tôi là chồng cô ấy.” Đương nhiên là có tư cách.
Hạ Đông Quân nói: “Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ mượn chuyện này thuận theo đó để mà ly hôn với cô ấy. Để khôi phục lại thân phận độc thân thời huy hoàng của anh. Để cho cô ấy lâm cảnh cảnh muôn đời không thể trở lại được, mà không cần phải phí sức mang cô ấy lên từ vũng bùn ấy chứ.”
Giọng Lâm Minh bình thản, nhưng mang một sự cố chấp tới đáng sợ: “Tôi sẽ không, tôi sẽ không để cho cô ấy rời đi.”
Hạ Đông Quân kích động: “Lâm Minh, rõ ràng anh không tin tưởng cô ấy. Tại sao anh còn muốn ép buộc cô ấy ở lại bên cạnh anh, giày vò cô ấy cũng như giày vò chính bản thân anh? !”
“Video đó ở đâu ra, tôi nên tin tưởng cô ấy như thế nào đây?” Ánh mắt Lâm Minh cũng trở nên hung ác. Cho dù biết Lê Nhược Vũ là người bị hãm hại, nhưng anh cũng cảm thấy rất khó chịu. Đường đường là người phụ nữ của mình lại bị người đàn ông khác đụng chạm tới.
Cho dù là như vậy, anh cũng không có ý định để Lê Nhược Vũ rời bỏ mình đi. Anh sẽ không bỏ qua Lê Nhược Vũ, trừ khi anh chết đi.
Hạ Đông Quân nhìn thấy được nỗi đau cùng với sự kiên định từ trong mắt anh ta. Anh ấy hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng ra nói: “Tôi không có phát sinh quan hệ gì với cô ấy cả.”
Lâm Minh hơi ngừng lại: “Anh nói cái gì?”
“Tôi vui mừng vì đã không phát sinh quan hệ cùng với cô ấy. Bây giờ cô ấy mới có thể tốt hơn một chút.
Coi như tôi cầu xin anh, nếu như anh không muốn buông cô ấy ra. Vậy thì hãy đối xử với cô ấy tốt một chút có được hay không.”
Lâm Minh nhanh chân tiến lên trước, túm lấy cổ áo của anh ấy, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Anh thử nói lại lần nữa xem.”
“Hôm đó, cô ấy bị bỏ thuốc, tinh thần không được tỉnh táo. Tôi nghĩ nếu như khó chịu như vậy, còn không bằng liền làm đi. Nhưng cho đến cuối cùng cô ấy không ngừng khóc, không ngừng khóc…” Hạ Đông Quân nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó: “Chính là rơi nước mắt theo bản năng, là đau khổ xuất phát từ tận đáy lòng. Một bước cuối cùng, tôi không làm nổi nữa, ôm cô ấy cả đêm ở trong bồn tắm.”
Trong lòng Lâm Minh vừa mừng rỡ lại vừa xót xa.
Hóa ra cô ấy không có phát sinh quan hệ cùng với anh ta, cô ấy vẫn là của mình, là người thuộc về một mình anh mà thôi.
Lâm Minh chậm rãi buông lỏng tay, trong lòng anh lại càng kiên định hơn với quyết tâm không thể buông tay cô ấy.
“Hạ Đông Quân, cảm ơn.”
Lâm Minh cao quý mà kiêu ngạo, lần đầu tiên chính miệng nói ra cảm ơn với một người đàn ông khác.
Không biết là cảm ơn anh ấy vì đã không động đến Lê Nhược Vũ, hay là cảm ơn anh ấy vì đã nói cho mình biết rõ ràng chân tướng. Hoặc là cả hai điều đó đi.
/984
|