Vĩnh viên không bao giờ động lòng với anh sao?
Thế nhưng, dường như cô đã đem lòng thích người đó từ lâu rồi.
Khi quay về, phát hiện cửa phòng đang mở. Cô còn tưởng là có trộm, âm thầm lén lút nhìn một chút mới phát hiện là Hà Duy Hùng đến.
Hà Duy Hùng cũng vừa mới đến, trên tay anh ta cầm hai cái túi, bên trong là đồ ăn đã đóng gói, có vẻ như vừa mới mang đến.
Lúc này Lê Nhược Vũ mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến đây?”
Hà Duy Hùng có chút không vui: “Em nói chuyển kiểu gì vậy, giọng điệu có vẻ như cảm thấy tôi rất phiên, đừng quên đây là nhà của tôi!”
“Rất xin lỗi cậu Hà đây, em cứ nghĩ là có trộm.”
“Có tên trộm nào đẹp trai hào phóng, phong lưu nhiều tiền như này sao?”
“Không có, anh là người duy nhất.”
Cô cười.
Hà Duy Hùng đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà trước mặt cô, cũng không giải thích gì thêm, chỉ đẩy mọi thứ đến trước mặt cô.
Cô nhìn một chút, vừa có thịt vừa có rau, dinh dưỡng cân đối, có nhiều món ăn khác nhau. Với phần đồ ăn lớn như này, hai người bọn họ không chắc có thể thể ăn hết.
“Cảm ơn anh Hà Duy Hùng.”
“Không có gì, tôi đây trước giờ luôn hào phóng.”
“Hai ngày này em ở một mình suy nghĩ rất nhiều, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, em muốn quay về nhà họ Lâm. Mặc kệ như thế nào, em cũng muốn trịnh trọng đối mặt nói rõ ràng ràng với anh ấy.”
Nụ cười trên gương mặt Hà Duy Hùng ngưng một chút: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Ừm”
Anh ta giơ ngón cái lên: “Cảm xúc điều chỉnh thật nhanh, hai ngày đã suy nghĩ rõ ràng, tôi còn nghĩ hôm ấy em khóc thảm như vậy, ít nhất cũng phải trốn hai mươi ngày. Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi thôi, tôi đưa em a”
về.
“Cảm ơn.” Cô cũng không từ chối: “Có điều, không thể lãng phí đồ ăn, xem anh mua nhiều đồ như thế này, chúng ta ăn xong rồi hãy đi.” Gô chỉ vào đống đồ ăn ở trên bàn mà anh ta mang đến.
Lê Nhược Vũ biết, một cậu ấm như Hà Duy Hùng chịu tự mình giúp cô đóng gói đồ ăn mang qua đây, có thể xem như là đối xử với cô rất tốt, cô không thể lãng phí tấm lòng của người ta.
Anh ta nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn và nói: “Thôi bỏ đi, tôi đưa em về.”
“Hỡi cậu Hà, anh bận đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm sao?” Lê Nhược Vũ cười nói: “Vậy thì không phải phiền anh đưa em về, chúng †a ăn cơm trước, ăn xong em tự đi, em gọi xe về cũng được.”
Anh ta nhướng mày: “Hà Duy Hùng tôi làm sao có thể để phụ nữ từ chõ tôi ra ngoài gọi xe, ăn đi, ăn xong tôi đưa em về sớm chút.”
Thế nhưng, dường như cô đã đem lòng thích người đó từ lâu rồi.
Khi quay về, phát hiện cửa phòng đang mở. Cô còn tưởng là có trộm, âm thầm lén lút nhìn một chút mới phát hiện là Hà Duy Hùng đến.
Hà Duy Hùng cũng vừa mới đến, trên tay anh ta cầm hai cái túi, bên trong là đồ ăn đã đóng gói, có vẻ như vừa mới mang đến.
Lúc này Lê Nhược Vũ mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đến đây?”
Hà Duy Hùng có chút không vui: “Em nói chuyển kiểu gì vậy, giọng điệu có vẻ như cảm thấy tôi rất phiên, đừng quên đây là nhà của tôi!”
“Rất xin lỗi cậu Hà đây, em cứ nghĩ là có trộm.”
“Có tên trộm nào đẹp trai hào phóng, phong lưu nhiều tiền như này sao?”
“Không có, anh là người duy nhất.”
Cô cười.
Hà Duy Hùng đặt chiếc túi trong tay lên bàn trà trước mặt cô, cũng không giải thích gì thêm, chỉ đẩy mọi thứ đến trước mặt cô.
Cô nhìn một chút, vừa có thịt vừa có rau, dinh dưỡng cân đối, có nhiều món ăn khác nhau. Với phần đồ ăn lớn như này, hai người bọn họ không chắc có thể thể ăn hết.
“Cảm ơn anh Hà Duy Hùng.”
“Không có gì, tôi đây trước giờ luôn hào phóng.”
“Hai ngày này em ở một mình suy nghĩ rất nhiều, trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, em muốn quay về nhà họ Lâm. Mặc kệ như thế nào, em cũng muốn trịnh trọng đối mặt nói rõ ràng ràng với anh ấy.”
Nụ cười trên gương mặt Hà Duy Hùng ngưng một chút: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Ừm”
Anh ta giơ ngón cái lên: “Cảm xúc điều chỉnh thật nhanh, hai ngày đã suy nghĩ rõ ràng, tôi còn nghĩ hôm ấy em khóc thảm như vậy, ít nhất cũng phải trốn hai mươi ngày. Thời gian cũng không còn sớm nữa, đi thôi, tôi đưa em a”
về.
“Cảm ơn.” Cô cũng không từ chối: “Có điều, không thể lãng phí đồ ăn, xem anh mua nhiều đồ như thế này, chúng ta ăn xong rồi hãy đi.” Gô chỉ vào đống đồ ăn ở trên bàn mà anh ta mang đến.
Lê Nhược Vũ biết, một cậu ấm như Hà Duy Hùng chịu tự mình giúp cô đóng gói đồ ăn mang qua đây, có thể xem như là đối xử với cô rất tốt, cô không thể lãng phí tấm lòng của người ta.
Anh ta nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn và nói: “Thôi bỏ đi, tôi đưa em về.”
“Hỡi cậu Hà, anh bận đến mức không có thời gian ăn một bữa cơm sao?” Lê Nhược Vũ cười nói: “Vậy thì không phải phiền anh đưa em về, chúng †a ăn cơm trước, ăn xong em tự đi, em gọi xe về cũng được.”
Anh ta nhướng mày: “Hà Duy Hùng tôi làm sao có thể để phụ nữ từ chõ tôi ra ngoài gọi xe, ăn đi, ăn xong tôi đưa em về sớm chút.”
/984
|