“ Thím Trần, lương của tháng này.”
Thím Trần hai tay nhận lấy, nhưng độ dày của phong bì dọa cho bà giật nảy mình: “ Thiếu gia.......cái này.....nhiều quá.”
An Tử Thành điềm nhiên liếc nhìn bà một cái: “ Cầm lấy đi, nghe nói con trai thím đang học đại học, mua chút đồ bồi bổ sức khỏe cho cậu ấy.” Nói xong, cúi đầu tiếp tục uống canh.
“ Vâng, cảm ơn thiếu gia.” Thím Trần ngại ngùng cầm phong bì trong tay, mắt hơi rơm rớm ướt.
Bát canh trong tay Hàn Gia Lệ uống được một nửa đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu sững sờ nhìn An Tử Thành, giúp một người làm, hắn ta là người như thế sao?
“ Khụ khụ, việc xấu làm nhiều quá sợ bị đày xuống địa ngục, bây giờ bắt đầu làm việc tốt đây?” Hàn Gia Lệ cúi đầu chế giễu nói.
Ai mà biết vừa nghe thấy lời này, thím Trần đột nhiên vội nói: “ Hàn tiểu thư, cô nói gì thế? Thiếu gia nhà chúng tôi vẫn luôn là người tốt.”
“ Khụ khụ khụ khụ......” Hàn Gia Lệ ngỡ ngàng ho khan vài tiếng, ha, người tốt sao? Người tốt mà đối xử tàn nhẫn với cô như thế?
An Tử Thành, anh làm tổn tương tôi như thế, tôi sẽ ghi nhớ đến chết.
“ Thím Trần, thím không cần biện hộ thay tôi, đối với cô ta mà nói, tôi là kẻ tội ác tày trời.” An Tử Thành cất lời ngăn thím Trần lại.
Bữa cơm này, ba người ăn, không ai nhìn ai.
Nhìn thấy bầu không khí có chút lạ lùng, Hàn Gia Lệ đặt bát đũa xuống, chạy như bay lên lầu.
Thím Trần nhìn bóng dáng Hàn Gia Lệ, chán nản lắc đầu: “ Hình như sức khỏe Hàn tiểu thư hồi phục rất tốt.”
“ Thím Trần, ăn cơm xong thím sắp xếp một phòng, để Hàn Gia Lệ chuyển qua đó.”
“ Vâng, thiếu gia.”
An Tử Thành đặt bát đũa trong tay xuống, đứng dậy cầm chìa khóa xe, mặc áo khoác ngoài lên.
“ Thím Trần, tôi ra ngoài một chút, lúc về có lẽ rất muộn rồi, thím chăm sóc tốt bọn họ nhé.” Nói xong, An Tử Thành đã vội vàng đi ra cửa.
“ Thiếu gia yên tâm đi.” Thím Trần lắc lắc đầu, lên lầu sắp xếp phòng.
Trong phòng ngủ cô đơn đáng sợ.
Phòng của Bạch Phi Phi có một lỗ nhỏ, trong căn phòng tối om, ánh mắt cô ta nhìn qua lỗ hổng xuyên sang phòng của An Tử Thành, hai mắt nheo lại mang đầy vẻ dữ tợn.
Mở điện thoại ra, nhanh chóng gọi đến một số máy.
“ A Hàng, chuẩn bị hành động.”
“ Vâng! Tiểu thư.”
Nghe thấy giọng nói đàn ông trả lời, Bạch Phi Phi lập tức xóa số máy đó đi, lấy chiếc sim ra bẻ thành hai mảnh trong tay.
“ Hàn Gia Lệ, tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ mà tôi phải chịu.” Cô ta cắn chặt môi, nắm chặt chiếc thẻ trong lòng bàn tay đầy giận dữ.
Thím Trần sắp xếp phòng xong, dẫn Hàn Gia Lệ sang phòng đó, Gia Lệ cuối cùng cũng được thoải mái tự do, cô còn lâu mới muốn nhìn thấy khuôn mặt khiến người khác khinh ghét đó của An Tử Thành, quay người khóa chặt cửa phòng rồi nằm lên giường.
Đêm càng về khuya, An Tử Thành còn chưa về, Thím Trần tắt hết đèn trong biệt thực, quay về phòng ngủ của mình.
Trong phòng Bạch Phi Phi tối om một màu, cô ta mặc váy trắng như hồn ma đứng trước cửa sổ, nhìn mấy bóng đen dưới lầu cười lạnh lùng.
Hàn Gia Lệ đang ngủ ngon, đột nhiên có bàn tay to bịt vào mồm cô, còn chưa kịp đợi cô phản ứng, cơ thể cô đã bị hai tên áo đen kéo ra ngoài.
“ Uh........”
Cô ra sức vùng vẫy, muốn hô lên kêu cứu, nhưng trong miệng lại bị nhét miếng giẻ đen vào.
“ Biết điều một chút đi!” Người đàn ông giơ tay lên vả cho cô một cái vào mặt.