Biết Trình Mộ Thanh trở về, Tiểu Trạch trực tiếp chạy về nhà.
"Mẹ, chúc mừng mẹ bình an xuất viện~" - Nhìn thấy Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch liền cho một cái hôn thật to.
"Thank you" - Trình Mộ Thanh nói xong, tiếp tục thu thập đồ đạc.
"Í? Mẹ, mẹ làm gì?"- Tiểu Trạch nhìn thấy cô sắp xếp đồ tò mò hỏi.
Trình Mộ Thanh suy nghĩ, sau đó nhìn Tiểu Trạch - " Tiểu Trạch, chúng ta quay về Milan được không?"
Tiểu Trạch nhăn mặt, mày chau lại - " Tại sao?"
"Công việc của mẹ đã hoàn thành rồi hơn nữa theo mẹ nơi này không hợp phong thủy, nếu ở đây sẽ không hay ho nên chi bằng chúng ta trở về Milan" - Trình Mộ Thanh nói.
Tiểu Trạch biết, mẹ nhất định là trốn tránh - " Nhưng mà mẹ, nơi này là nơi từ nhỏ mẹ lớn lên, mẹ bỏ được không?"- Tiểu Trạch hỏi ngược lại.
Trình Mộ Thanh ma2y nhíu chặt, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Trạch - " chỉ cần có Tiểu Trạch, đi đến nơi nào cũng được, dù sao ở đây mẹ cũng không vấn vương gì, bên Milan mẹ vẫn có thể nuôi sống con".
Tiểu Trạch nghĩ nghĩ, mẹ như vậy, khẳng định hơn phân nửa là vì ba, nếu không tại sao ngay từ đầu muốn trở về, bây giờ lại muốn chạy đi.
"Mẹ, mẹ có thể đáp ứng Tiểu Trạch một việc không?"
"Chuyện gì?"- Trình Mộ Thanh hỏi
"Một tháng, nếu một tháng sau mẹ vẫn muốn rời đi thì Tiểu Trạch sẽ theo mẹ đi" - Tiểu Trạch nói - " Con không muốn mẹ sẽ bị tiếc nuối".
Nhìn thấy con trai, Trình Mộ Thanh tổng cảm giác đứa con này của mình, có điểm.. thần bí, nhưng cũng không nói được gì, cô ninh mi nhìn Tiểu Trạch - " Nói như vậy, ngày mai mẹ phải đi tìm công việc ".
Tiểu Trạch cười hắc hắc, chỉ biết mẹ đáp ứng rồi, vì thế lập tức cánh tay nhỏ bé ôm lấy cô- " Mẹ, mẹ giỏi như vậy chắc chắn sẽ có khả năng, đi đến đâu cũng là cướp công việc của người khác..."
"Xú tiểu tử, miệng ngọt như thế...".
"Hắc hắc.."
Vì thế Tiểu Trạch nhanh như chớp đem quần áo của cô thu xếp lúc nãy mang về chỗ cũ, tính toán trong lòng Tiểu Trạch chắc chắn sẽ làm xong chuyện mà mình muốn trong vòng một tháng.
*********
Ngày hôm sau, Trình Mộ Thanh đi nhận một cái case, vừa đẩy cửa vào liền thấy một bóng dáng hoang mang chạy vọt ra, thân thể va chạm, Trình Mộ Thanh có điểm không vui ngẩng đầu nhìn người trước mặt - " Là cô?"
"Có người, có người muốn giết tôi..."- Chu Lâm Na hoảng sợ nói.
"Mẹ, chúc mừng mẹ bình an xuất viện~" - Nhìn thấy Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch liền cho một cái hôn thật to.
"Thank you" - Trình Mộ Thanh nói xong, tiếp tục thu thập đồ đạc.
"Í? Mẹ, mẹ làm gì?"- Tiểu Trạch nhìn thấy cô sắp xếp đồ tò mò hỏi.
Trình Mộ Thanh suy nghĩ, sau đó nhìn Tiểu Trạch - " Tiểu Trạch, chúng ta quay về Milan được không?"
Tiểu Trạch nhăn mặt, mày chau lại - " Tại sao?"
"Công việc của mẹ đã hoàn thành rồi hơn nữa theo mẹ nơi này không hợp phong thủy, nếu ở đây sẽ không hay ho nên chi bằng chúng ta trở về Milan" - Trình Mộ Thanh nói.
Tiểu Trạch biết, mẹ nhất định là trốn tránh - " Nhưng mà mẹ, nơi này là nơi từ nhỏ mẹ lớn lên, mẹ bỏ được không?"- Tiểu Trạch hỏi ngược lại.
Trình Mộ Thanh ma2y nhíu chặt, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Trạch - " chỉ cần có Tiểu Trạch, đi đến nơi nào cũng được, dù sao ở đây mẹ cũng không vấn vương gì, bên Milan mẹ vẫn có thể nuôi sống con".
Tiểu Trạch nghĩ nghĩ, mẹ như vậy, khẳng định hơn phân nửa là vì ba, nếu không tại sao ngay từ đầu muốn trở về, bây giờ lại muốn chạy đi.
"Mẹ, mẹ có thể đáp ứng Tiểu Trạch một việc không?"
"Chuyện gì?"- Trình Mộ Thanh hỏi
"Một tháng, nếu một tháng sau mẹ vẫn muốn rời đi thì Tiểu Trạch sẽ theo mẹ đi" - Tiểu Trạch nói - " Con không muốn mẹ sẽ bị tiếc nuối".
Nhìn thấy con trai, Trình Mộ Thanh tổng cảm giác đứa con này của mình, có điểm.. thần bí, nhưng cũng không nói được gì, cô ninh mi nhìn Tiểu Trạch - " Nói như vậy, ngày mai mẹ phải đi tìm công việc ".
Tiểu Trạch cười hắc hắc, chỉ biết mẹ đáp ứng rồi, vì thế lập tức cánh tay nhỏ bé ôm lấy cô- " Mẹ, mẹ giỏi như vậy chắc chắn sẽ có khả năng, đi đến đâu cũng là cướp công việc của người khác..."
"Xú tiểu tử, miệng ngọt như thế...".
"Hắc hắc.."
Vì thế Tiểu Trạch nhanh như chớp đem quần áo của cô thu xếp lúc nãy mang về chỗ cũ, tính toán trong lòng Tiểu Trạch chắc chắn sẽ làm xong chuyện mà mình muốn trong vòng một tháng.
*********
Ngày hôm sau, Trình Mộ Thanh đi nhận một cái case, vừa đẩy cửa vào liền thấy một bóng dáng hoang mang chạy vọt ra, thân thể va chạm, Trình Mộ Thanh có điểm không vui ngẩng đầu nhìn người trước mặt - " Là cô?"
"Có người, có người muốn giết tôi..."- Chu Lâm Na hoảng sợ nói.
/108
|