Lần trước lúc vào thăm Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch im lặng nghe trộm, trải qua vài ngày nghe lén, thằng bé cơ hồ đã biết ba mình là ai.
—— Hách Liên Tuyệt —— người này vô cùng có khả năng, không nghĩ tới mẹ nói đúng, ba bên ngoài có người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này còn dám khi dễ mẹ a..
Cho nên Tiểu Trạch mới dùng tới một chút đặc dị công năng cho người phụ nữ đó chút giáo huấn.
Lúc Hách Liên Tuyệt đến bệnh viện thì Chu Lâm Na đang nằm trên giường bệnh, tay phải bị băng bó, sắc mặt có chút tiều tụy, nhìn thấy Hách Liên Tuyệt đến, liền vùi vào trong ngực anh khóc lên - " Tuyệt, em đau quá... đau quá...."
Hách Liên Tuyệt ôm Chu Lâm Na, tâm cũng theo âm thanh mà run rẩy, nhẹ tay vỗ vỗ - " Không có gì, có anh đây rồi".
Lúc này Chu Lâm Na ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn vẻ xảo quyệt - " Tuyệt, em muốn về nhà".
Hách Liên Tuyệt nhìn Chu Lâm Na, lo lắng nhíu mày - " Không muốn nằm viện sao? Hay là kiểm tra lại lần nữa? Ngộ nhỡ em bị di chứng gì thì làm sao?".
"Không, em muốn về nhà, em không muốn ở trong này, em không thích mùi vị ở đây" -Chu Lâm Na khóc, lắc lắc đầu nói.
Nhìn thấy Chu Lâm Na khóc đến đỏ mắt, Hách Liên Tuyệt cũng hiểu nên gật gật đầu làm giấy thủ tục xuất viện, mang theo cô ta về nhà.
——
Vịnh Biệt Thự
——
Hách Liên Tuyệt đứng trước cửa sổ, xoa mày, con ngươi hẹp lại làm cho người khác không thể biết anh nghĩ gì, phía sau Chu Lâm Na vừa tắm rửa xong mặc áo ngủ đi ra, cánh tay còn bị băng bó, chậm rãi bước đến ôm từ phía sau lưng anh, hai má cọ cọ vào lưng, nhắm mắt lẩm bẩm nói - " Tuyệt, em yêu anh".
Hách Liên Tuyệt không hề động, tầm mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác được anh không thích hợp, Chu Lâm Na đi qua, ánh mắt say đắm nhìn anh - " Tuyệt, anh làm sao vậy?"
"Ông ấy đã trở lại"- Hách Liên Tuyệt lạnh lùng nói.
Sắc mặt Chu Lâm Na thay đổi mang theo vài tia sợ hãi -" ông ấy, ông ấy đã trở lại?"
"Ừ" - Hách Liên Tuyệt nặng nề trả lời.
"Ông ấy không phải ở Mĩ sao? Như thế nào lại về đây?" -Nhắc đến ông ta, Chu Lâm Na trong lòng có chút oán nhục và cay nghiệt.
"Ông ấy tạo ra một cái công ty lớn như vậy làm sao không cần tới ? Ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ về thôi, chỉ là so với anh tưởng thì nhanh hơn nhiều" -Hách Liên Tuyệt nghiêm mặt, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh.
Ngay lúc đó, điện thoại di động vang lên, nhìn đến dãy số, tạm dừng một chút nhưng vẫn tiếp -" Alo".
"Hiện tại trở về ngay lập tức" - Bên kia truyền đến âm thanh hùng hậu mà hữu lực.
"Được"
"Còn nữa, đem cái người đàn bà kia về luôn".
Hách Liên Tuyệt nhìn Chu Lâm Na, dừng một chút -" được".
—— Hách Liên Tuyệt —— người này vô cùng có khả năng, không nghĩ tới mẹ nói đúng, ba bên ngoài có người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này còn dám khi dễ mẹ a..
Cho nên Tiểu Trạch mới dùng tới một chút đặc dị công năng cho người phụ nữ đó chút giáo huấn.
Lúc Hách Liên Tuyệt đến bệnh viện thì Chu Lâm Na đang nằm trên giường bệnh, tay phải bị băng bó, sắc mặt có chút tiều tụy, nhìn thấy Hách Liên Tuyệt đến, liền vùi vào trong ngực anh khóc lên - " Tuyệt, em đau quá... đau quá...."
Hách Liên Tuyệt ôm Chu Lâm Na, tâm cũng theo âm thanh mà run rẩy, nhẹ tay vỗ vỗ - " Không có gì, có anh đây rồi".
Lúc này Chu Lâm Na ngẩng đầu lên, ánh mắt ngập tràn vẻ xảo quyệt - " Tuyệt, em muốn về nhà".
Hách Liên Tuyệt nhìn Chu Lâm Na, lo lắng nhíu mày - " Không muốn nằm viện sao? Hay là kiểm tra lại lần nữa? Ngộ nhỡ em bị di chứng gì thì làm sao?".
"Không, em muốn về nhà, em không muốn ở trong này, em không thích mùi vị ở đây" -Chu Lâm Na khóc, lắc lắc đầu nói.
Nhìn thấy Chu Lâm Na khóc đến đỏ mắt, Hách Liên Tuyệt cũng hiểu nên gật gật đầu làm giấy thủ tục xuất viện, mang theo cô ta về nhà.
——
Vịnh Biệt Thự
——
Hách Liên Tuyệt đứng trước cửa sổ, xoa mày, con ngươi hẹp lại làm cho người khác không thể biết anh nghĩ gì, phía sau Chu Lâm Na vừa tắm rửa xong mặc áo ngủ đi ra, cánh tay còn bị băng bó, chậm rãi bước đến ôm từ phía sau lưng anh, hai má cọ cọ vào lưng, nhắm mắt lẩm bẩm nói - " Tuyệt, em yêu anh".
Hách Liên Tuyệt không hề động, tầm mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảm giác được anh không thích hợp, Chu Lâm Na đi qua, ánh mắt say đắm nhìn anh - " Tuyệt, anh làm sao vậy?"
"Ông ấy đã trở lại"- Hách Liên Tuyệt lạnh lùng nói.
Sắc mặt Chu Lâm Na thay đổi mang theo vài tia sợ hãi -" ông ấy, ông ấy đã trở lại?"
"Ừ" - Hách Liên Tuyệt nặng nề trả lời.
"Ông ấy không phải ở Mĩ sao? Như thế nào lại về đây?" -Nhắc đến ông ta, Chu Lâm Na trong lòng có chút oán nhục và cay nghiệt.
"Ông ấy tạo ra một cái công ty lớn như vậy làm sao không cần tới ? Ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ về thôi, chỉ là so với anh tưởng thì nhanh hơn nhiều" -Hách Liên Tuyệt nghiêm mặt, khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh.
Ngay lúc đó, điện thoại di động vang lên, nhìn đến dãy số, tạm dừng một chút nhưng vẫn tiếp -" Alo".
"Hiện tại trở về ngay lập tức" - Bên kia truyền đến âm thanh hùng hậu mà hữu lực.
"Được"
"Còn nữa, đem cái người đàn bà kia về luôn".
Hách Liên Tuyệt nhìn Chu Lâm Na, dừng một chút -" được".
/108
|