Mộng Tịch và đứa trẻ trong bụng mạng lớn không sao, nhưng Tề Trác Phong chuyển biến vô cùng xấu.
“Cha tôi bị bệnh tim, phải uống thuốc trợ tim mỗi ngày sao?”
Tề Khang Vũ bần thần khi nghe lời chẩn đoán của bác sĩ.
Tề Trác Phong mắc bệnh tim, hắn hoàn toàn không biết.
Bác sĩ nói lọ thuốc bên cạnh Tề Trác Phong đã hết sạch, nên ông ta mới lên cơn đau tim dữ dội.
Ngay lúc này Thẩm Lan, Thẩm Tình và Triệt Minh chạy đến.
Ba mẹ con họ vừa từ chùa ở ngoại thành trở về.
Mỗi năm đến lễ Phật Đản, mọi người trong Tề gia thường đến chùa cầu an, kể cả người làm.
Tề Khang Vũ vì lo cho Mễ Yến Thanh nên mới không đi, còn Tề Trác Phong thấy mệt nên ở nhà.
“Tại sao lại xảy ra chuyện này.
Lão gia, lão gia ơi…” Thẩm Lan ngồi bệt dưới sàn, khóc sướt mướt.
“Anh đã làm gì chọc giận cha có đúng không? Tại sao đang yên đang lành ông ấy lại phát bệnh.” Tề Triệt Minh táo bạo chỉ trích Tề Khang Vũ.
“Mẹ kiếp, đứa con hoang như mày có quyền lên tiếng, hữm? Thẩm Lan, bà biết cha tôi mắc bệnh tim đúng chứ? Vậy tại sao hộp thuốc của ông ấy lại trống rỗng?”
“Không…không thể nào.” Bà ta ngạc nhiên thốt lên, như không thể chịu nổi cú sốc mà ngất lịm ra đất.
…
Chuyện gì đến rồi cũng đến, Tề Trác Phong không trụ nổi một tuần đã sang bên kia thế giới…
Mưa phùn trong tiết trời tháng năm đổ lên phần mộ mới, tiếng chim chiều như tiếng ai oán lầm than…
Tang lễ của Tề Trác Phong quy tụ một lượng lớn người đến phúng viếng, từ những vị chủ tịch già cỗi trong thương trường, đến nhân viên của Tề thị và đối tác…Nhưng trong những người dự tang lễ của Tề Trác Phong, được mấy người buồn?
“Chu Mộng Tịch, tất cả là tại cô, tại cô.
Nếu cô phát hiện ra sớm hơn, ông ấy đã không phải chết.”
Thẩm Lan ở trước mặt bao nhiêu người, đay nghiến Mộng Tịch.
Tề Khang Vũ đứng kế bên, tuyệt nhiên xem như không phải việc của mình.
Tề Trác Phong chết rồi, hi vọng cứu cha cô đã sập đổ.
Khoản tiền Chu thị đầu tư cho Tề thị, không biết phải lấy lại như thế nào? Còn việc ly hôn với Tề Khang Vũ, cô muốn nhanh chóng tiến hành, nhưng hắn lại muốn cô giao ra giác mạc của mình.
Cô trong khốn khó lại càng khốn khó, bơ vơ, chật vật giữa dòng đời nghiệt ngã.
Những câu trước kia Vương Lĩnh từng nói, Mộng Tịch bây giờ mới thấm thía.
“Trên đời này đừng tin tưởng bất kỳ ai…”
Đáng tiếc đến lúc cô kịp sáng mắt ra đã quá muộn màng…
Lợi dụng lúc Tề gia đang rối rắm vì tang lễ của Tề Trác Phong, cô tìm cách liên lạc cho Dương Nghiêm.
Quả nhiên anh có cách giúp Mộng Tịch thoát khỏi nơi này.
Ngay buổi tối hôm đó, Mộng Tịch đã gặp Tề Khang Vũ để nói chuyện.
“Anh muốn đem giác mạc của tôi cho Mễ Yến Thanh đúng không? Được, tôi đồng ý.
Sau đó chúng ta sẽ ly hôn.”
“Nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ.” Mộng Tịch tiếp tục nói.
“Nói đi.”
“Anh có thể đưa tôi đến thăm mộ mẹ không? Tôi muốn nhìn thấy di ảnh bà lần cuối.”
Tề Khang Vũ nghiền ngẫm một lúc, rồi gật đầu.
Ba giờ chiều ngày hôm sau, hắn đưa cô đến nghĩa trang thăm mộ mẹ…
Đôi mắt hiền từ của bà làm Mộng Tịch vơi đi chút phiền muộn trong lòng.
Mỗi lần gặp bà, cô thường nhớ đến ngày sinh nhật kinh hoàng năm đó.
Nhưng không thể phủ nhận, bà luôn mang đến cho cô một cảm giác bình an, giống như bảo vệ, che chở.
Mộng Tịch đặt bó hoa hồng trắng ngay ngắn lên trước mộ mẹ, rồi đốt một nén hương, vái bốn lần.
Sau đó cô đốt thêm một nén hương, đưa cho Tề Khang Vũ.
“Dù sao cũng đến rồi, anh cũng nên nói vài lời với bà ấy đi.”
Tề Khang Vũ nhận lấy hương từ tay cô, khấn thầm trong miệng.
Từ đầu đến cuối, hắn không dám nhìn thẳng vào di ảnh của bà, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.
Mộng Tịch bất giác hỏi:
“Khang Vũ, anh đã từng đến mộ mẹ tôi bao giờ chưa?”
Cô hướng mắt về phía hắn, tìm kiếm câu trả lời.
Tấm danh thiếp cô nhặt được lần trước, đến giờ vẫn giữ bên mình.
Mộng Tịch vẫn còn nghi hoặc, tại sao Tề Khang Vũ lại đến mộ mẹ cô?
“Chưa từng.”
Câu trả lời giấu diếm từ hắn, càng làm cô khó hiểu.
“Ừ.” Cô đáp nhàn nhạt.
Mộng Tịch nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay, bất giác khẽ thở dài.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với mẹ.
Anh ra xe đợi trước đi, sẽ không lâu đâu.”
Tề Khang Vũ chẳng nghĩ ngợi nhiều, cất bước đi về phía xe đậu ngoài cổng chính.
Hắn vừa đi khỏi, Dương Nghiêm đứng ở gần đó liền ra mặt.
“Mộng Tịch.”
“Dương Nghiêm, anh đến rồi sao?”
Dương Nghiêm đã bày cách cho để dụ Tề Khang Vũ đưa Mộng Tịch đến đây, sau đó anh sẽ đưa cô bỏ trốn, thoát khỏi tên đàn ông tàn nhẫn kia.
Anh sớm đã tìm ra một lối mòn dẫn đến cửa phụ của khu nghĩa trang.
Hai người không chần chừ thêm mà vội đi ngay, sợ hắn thình lình quay lại, xem như kế hoạch đổ vỡ.
Tề Khang Vũ ở trong xe đợi cô gần một tiếng đồng hồ.
Hắn sốt ruột, quay lại tìm Mộng Tịch.
Tìm kiếm quanh khu nghĩa trang rộng lớn vẫn không thấy cô, hắn biết mình đã trúng bẫy.
“Mẹ kiếp, cô dám bỏ trốn sao?”.
/76
|