“Con riêng?”
Tề Khang Vũ bước vội xuống dưới, ánh mắt hắn nhìn Tề Trác Phong như chất vấn.
Bất giác ông ta quay đi chỗ khác, đầy khó xử.
“Rốt cuộc bà đang nói cái quái gì thế?”
Tề Khang Vũ nặng giọng, gần như quát vào mặt Thẩm Lan.
Bà ta cũng không vừa, sấn sổ lại với hắn:
“Cậu còn không nghe rõ sao? Ông ta nɠɵạı ŧìиɦ bên ngoài, sinh ra một đứa con riêng nhưng đến giờ vẫn chưa chịu thừa nhận.”
“Thẩm Lan, đủ rồi.” Tề Trác Phong gắt lên.
“Tề Trác Phong, rốt cuộc ông còn muốn giấu diếm Tề Khang Vũ đến khi nào nữa? Nó là con ông, vậy còn Triệt Minh không phải con trai ông sao?”
Tề Trác Phong giận quá hóa thẹn, máu dồn lên cơ mặt, nóng hổi.
Hô hấp ông ta bắt đầu nhanh dần, một cơn đau ê ẩm kéo đến đỉnh đầu làm Tề Trác Phong giật lên từng cơn, ngất lịm ngay sau đó.
“Cha, cha…”
“Lão gia, ông sao thế? Mau tỉnh lại đi…”
Cả Mộng Tịch, Thẩm Tình cùng Lâm Viện đều ùa ra.
Rất nhanh sau đó đã có người gọi xe cấp cứu, Tề Trác Phong được chuyển đến bệnh viện.
Tề Khang Vũ mặt mày đằng đằng sát khí ngồi trước cửa phòng cấp cứu.
Thẩm Lan cứ lượn lờ qua lại, miệng đọc kinh phật khiến hắn càng thêm khó chịu.
Còn phía Thẩm Tình, cô ta chán chẳng buồn nói, đứng dựa vào một góc hành lang lặng lẽ đợi chờ.
Tề Khang Vũ không muốn Mộng Tịch ở lại nơi này.
Hắn dặn cô đi khám thai rồi đón xe về thẳng Tề gia.
Thai nhi trong bụng cô vẫn phát triển tốt, có điều Mộng Tịch hơi gầy, dinh dưỡng hấp thu không được toàn diện.
Bác sĩ kê cho cô một số loại vitamin và sắt, còn dặn dò cô cố gắng ăn uống điều độ.
Mộng Tịch cầm phiếu siêu âm thai nhi trên tay, ngắm mãi không chán.
Cô chợt nhớ ra điều ra đó, bèn lấy điện thoại gọi cho Dương Nghiêm.
Cô muốn hỏi anh về loại thuốc mà hôm qua Tề Khang Vũ định uống.
Dù hơi ngại, nhưng ngoài Dương Nghiêm ra, Mộng Tịch thật sự không biết tìm ai để nhờ vả nữa.
Nhưng để anh chịu đồng ý giúp cô, Mộng Tịch đã phải nói toàn bộ câu chuyện cho Dương Nghiêm biết.
Nghe xong anh không có gì bất ngờ, vì từ lâu anh đã tự cảm nhận Tề Khang Vũ có vấn đề.
“Được, anh giúp em.”
“Dương Thần, liệu thứ kia có phải là một loại thuốc điều trị bệnh lý tâm thần không?”
Trước câu hỏi của Mộng Tịch, Dương Nghiêm trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu.
Anh muốn cô có sự đề phòng với hắn, họa may nhân sinh quan của Tề Khang Vũ thật sự trở nên méo mó, Mộng Tịch còn tiếp cách để đối phó.
Nói chuyện một hồi thì bụng của Mộng Tịch sôi lên sùng sục, cô không cảm thấy đói nhưng có lẽ từ sáng đến giờ chưa nhét gì vào bụng, nên ruột gan mới kêu réo như vậy.
“Anh đưa em ra canteen ăn chút gì nhé.”
“Cũng được.”
Dương Thần lựa một chỗ ngồi yên tĩnh để tránh bị làm phiền.
Anh gọi hai tô cháo gà, một tô cho Mộng Tịch còn dặn dò nhà bếp kỹ lưỡng xé thịt và không cho thêm tiêu, hành.
“Anh ta không cùng em đi khám thai ư?”
Mộng Tịch lắc đầu, nhưng lại sợ Dương Thần nghĩ xấu cho Tề Khang Vũ, cô giải thích vài câu qua loa về chuyện của Tề Trác Phong.
Dương Thần thở dài, xót thay cho cuộc sống của Mộng Tịch.
Người bình thường đã thấy ngán ngẩm, huống chi cô còn đang mang thai, tâm tính nhạy cảm, chỉ sợ đến lúc cô chèo chống không nổi nữa lại sinh bệnh.
Mộng Tịch trở về Tề gia, cô tranh thủ ngủ một giấc cho đỡ mệt, nào ngờ đến lúc cô tỉnh lại đã hơn bảy giờ tối.
Nhìn cả căn phòng kín mít, tối mò, Mộng Tịch thất thần chỉ biết ngồi ôm lấy đầu, cả người kiệt quệ vì một giấc ngủ dài.
Cô sốc lại tinh thần, xuống lầu kiếm thứ gì đó ăn tối.
Mộng Tịch ăn không được nhiều, nên cố gắng uống thêm sữa cho đủ chất.
Bản thân cô mệt mỏi, song lại phải đấu tranh cho đứa bé trong bụng.
Dạo gần đây cô rất nhớ ra đình, có lẽ là do thiếu vắng sự quan tâm trong một thời gian dài.
Mộng Tịch lôi album ảnh cũ của gia đình ra xem, nghiền ngẫm lại những kỉ niệm trong quá khứ.
Có thể nói cô đã từng rất hạnh phúc khi có một gia đình đầm ấm, với cha mẹ luôn ở bên cạnh hết lòng cưng chiều, đùm bọc.
Lật đi lật lại vài trang ảnh cũ, ngờ đâu lại có một bức ảnh rơi ra, mà điều khiến Mộng Tịch chú ý chính là người đàn ông trong bức ảnh này trông rất quen mắt.
Cô vắt óc cô nhớ lại, ngón tay đột nhiên cứng đờ trên bức ảnh cũ.
Mộng Tịch bắt đầu lục lọi từng ngăn kéo, đầu cố gắng tua lại mảng ký ức cũ, tìm cho ra tấm ảnh mà cô lấy trong căn nhà gỗ nhà họ Tề.
Không uổng công tìm kiếm, Mộng Tịch đã lôi ra tấm ảnh kia trong quyển sổ nhỏ.
Và quả nhiên người đàn ông trong hai bức hình là cùng một người!
“Là cha sao?”
Mộng Tịch chỉ dám suy đoán chứ không chắc chắn.
Gia đình cô thường chụp rất nhiều ảnh, nhưng chỉ kể từ lúc Mộng Tịch được sinh ra cho đến khi trưởng thành, còn hình cha mẹ cô thuở còn niên thiếu, cô chưa một lần được chiêm ngưỡng.
Dáng người Chu Bá Thành khá to lớn, là kiểu có da có thịt, trắng trẻo, còn người đàn ông trong bức hình cô thấy lại cao gầy, với làn da rám nắng mang nét phong trần.
Nhưng nhìn kỹ lại nét mặt người đó rất giống cha cô, không khỏi làm Mộng Tịch phát sinh hoài nghi trong lòng.
Liệu người đàn ông đó có phải Chu Bá Thành khi còn trẻ?
Nếu thật sự những suy nghĩ của cô là đúng, vậy cha cô có mối quan hệ gì với mẹ Tề Khang Vũ chứ?.
/76
|