Mộng Tịch tỉnh dậy, phát hiện thân nhiệt của mình nóng lên bất thường, giống như bị sốt.
Cô nhìn quanh căn phòng thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc…
“Vương Lĩnh, sao anh lại ở đây?”
Cô nhớ mình đang vào khu trò chơi “Địa Ngục Quỷ Ám” cùng Tề Khang Vũ, sau đó hắn bị lạc, cô đi tìm.
Mộng Tịch còn lờ mờ nhớ lại lúc ở cửa lối ra, cô hình như bị trúng ảo giác, còn tưởng tượng ra những cảnh đau thương liên quan đến mẹ mình.
Vương Lĩnh nghe thấy giọng của Mộng Tịch, hắn liền ngước mắt lên nhìn.
Sự lo lắng sâu thẳm trong khóe mắt bổng bay biến, thay vào đó là ý cười dịu dàng trên đôi môi hắn:
“Mộng Tịch, em tỉnh dậy rồi.
Anh lo cho em quá.”
Cô cố gắng định thần, thở sâu vào một chút.
Cả người Mộng Tịch cứ lâng lâng, như chưa tỉnh táo hắn.
Cô muốn rời khỏi giường, Vương Lĩnh thấy thế liền đi đến đỡ cô.
“A, đau quá…” Cô khẽ xuýt xoa.
“Chân em bị trật rồi, mau ngồi xuống giường đi.”
“Em khát nước.”
Hắn khẽ ‘à’ lên, rồi rót nước cho cô.
Vương Lĩnh sợ cô cầm không vững, hắn giữ luôn chiếc ly, nhẹ nhàng để Mộng Tịch uống nước.
“Đây là đâu?” Cô hỏi.
“Là khu vực y tế.
Ban nãy em bị ngất, anh vừa lúc ở gần đó.
À, là do anh có chuyến đi khảo sát thực tế lượng khách du lịch ở khu công viên này, tình cờ thật.
”
Vương Lĩnh nhìn Mộng Tịch, nhận ra cô còn gầy gò hơn lúc gặp hắn ở bữa tiệc lần trước.
Mới có mấy ngày không gặp, cô càng trở nên kém sắc, hắn xót xa không nguôi.
Thật không biết cô gả cho Tề Khang Vũ, bị hắn đối xử tệ bạc kiểu gì, lại đến mức tiều tụy như thế này.
Cô khẽ gật đầu cảm ơn Vương Lĩnh.
Rồi chợt nhớ đến Tề Khang Vũ, cô lấy điện thoại ra gọi cho hắn.
Lần này, hắn nghe máy rất nhanh, biết được cô ở khu y tế, hắn nói sẽ đến ngay.
“Em đi với Tề Khang Vũ sao?”
“Vâng.”
Vương Lĩnh nhìn đi hướng khác, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Bàn tay hắn khẽ siết lại, giấu sau lớp túi quần âu.
Hắn khẽ thở dài, giọng nói cất lên không nặng, không nhẹ:
“Trước khi vào Địa Ngục Quỷ Ám, em có ăn hay uống thứ gì không?”
Dù không biết tại sao Vương Lĩnh hỏi như vậy, cô vẫn cố lục lại trí nhớ của mình.
Từ lúc đến công viên, cô chỉ uống duy nhất một ly nước mà Tề Khang Vũ đưa cho.
“Lúc ở cổng Khang Vũ có mua trà hoa cúc để uống giải khát.
Nhưng sao anh lại hỏi thế?”
“À…là anh nghĩ em vì kiệt sức nên mới ngất, chỉ bâng quơ hỏi vậy thôi.”
Người nhanh nhạy như Vương Lĩnh liền hiểu ra mọi chuyện.
Ban nãy bác sĩ có nói với hắn, trong kết quả xét nghiệm máu của Mộng Tịch tìm thấy một lượng nhỏ chất thức thần LSD (lysergic acid diethylamide), chính là lý do gây ra một loạt ảo giác cho cô lúc ở trong Địa Ngục Quỷ Ám.
Thứ thuốc này sẽ phát tác sau khoảng nửa tiếng khi được đưa vào trong cơ thể.
Hắn dám chắc rằng Tề Khang Vũ chính là người cho cô uống thứ thuốc này.
Vương Lĩnh biết rõ Tề Khang Vũ không hề yêu thương gì Mộng Tịch, nhưng lại không ngờ hắn ta lại thâm độc như vậy, không từ thủ đoạn mà hãm hại cô.
Cả người hắn day dứt, tâm can bị giày xé bởi hai sự lựa chọn.
Nhìn sang Mộng Lịch, lòng hắn càng thêm nặng trịch.
Nếu bây giờ nói cho cô biết Tề Khang Vũ chính là người hại cô, liệu cô có bị tổn thương không? Hay là cô có cho rằng, hắn đang cố đổ oan cho người cô yêu không?
Còn nếu không nói, liệu rằng Mộng Tịch có gặp thêm nguy hiểm nữa? Hắn cũng không thể cả đời đeo bám cô mãi được, càng không thể cứ kịp xuất hiện đúng lúc cô cần.
Vương Lĩnh vốn đã hạ quyết tâm buông bỏ Mộng Tịch rồi.
Chỉ một tuần nữa, một tuần nữa thôi hắn liền quay trở về Mỹ.
Hắn sẽ mang theo thứ tình yêu không được đền đáp kia, chôn chặt trong lòng mình cả đời.
Nhưng mà, cô hiện tại thật làm hắn lo quá…
“Mộng Tịch, em phải biết tự chăm sóc cho bản thân mình đấy nhé.
Còn nữa, em đừng có lương thiện quá được không? Anh không muốn người khác lợi dụng sự lương thiện của em, rồi vùi dập em trong cái xã hội khắc nghiệt này đâu.”
Hắn nắm chặt lấy bàn tay của Mộng Tịch, khiến cô hơi khó chịu muốn thoát ra.
Hắn mặc kệ, vẫn giữ khư khư lấy, như sợ buông ra sẽ mất đi mãi mãi.
Cô nhìn ra hắn có tâm sự, thôi không động nữa.
“Lĩnh, anh sắp đi sao?”
“Ừ.” Hắn trả lời đầy nặng nhọc.
–“Tuần sau anh sẽ bay sang Mỹ…sẽ không trở về nữa.”
“Lĩnh, sống thật tốt nhé.
Em muốn xin lỗi và cảm ơn anh nữa.
Xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của anh, cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em.
Thật sự em không xứng đáng…”
Cả căn phòng ngập tràn sự nặng nề, yên tĩnh.
Vương Lĩnh không mong giữa cô và hắn tồn tại sự ngăn cách, ngượng nghịu như thế.
Dù rằng ở bên Mỹ, cô chưa một lần nói yêu hắn, nhưng ít nhất hắn vẫn được thấy dáng vẻ cô cười, bộ dạng nô đùa thoải mái và vẻ ngây thơ, đáng yêu những lúc Mộng Tịch nói chuyện với hắn nữa.
Thật ước thời gian có thể ngưng đọng mãi ở những khoảnh khắc ấy, để hắn có những hồi ức thật đẹp về người con gái hắn yêu lần đầu.
Bỏ qua không khí kém phần tự nhiên này, Vương Lĩnh khẽ cười, hai mí mắt nheo lại, thật tươi.
Hắn buông tay cô ra, thu lại đặt trên đùi mình:
“Đồ ngốc, em hãy để dành những lời đó lại mà nói với anh khi khác đi.
Anh không muốn đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau đâu.”
Hắn nói như vậy là hy vọng cô nhớ được, tuần sau là đến sinh nhật hắn.
Trong tận đáy lòng, Vương Lĩnh hằng mong có thể đón lần sinh nhật cuối cùng bên Mộng Tịch.
Bởi vì sau ngày hôm ấy, hắn với cô, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
.
/76
|