Tỉnh lại trên bàn ăn đã gần ba giờ sáng, Mộng Tịch khó nhọc ngồi thẳng dậy, cả người đau nhức vì sai tư thế ngủ.
Cô vặn vẹo vài cái, bụng đói cồn cào.
Xem chừng Tề Khang Vũ vẫn chưa về, cô khẽ thở dài rồi đi lên phòng ngủ.
Cơn đói kéo đến làm Mộng Tịch không ngủ tiếp được, nhưng vì lười, cô cũng không muốn ngồi dậy.
Trằn trọc lăn qua lăn lại trên trước giường lớn, đến lúc ngồi dậy lần nữa nhìn đồng hồ đã là sáu giớ sáng.
Mộng Tịch rời giường, cô vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh ngủ rồi xuống dưới lầu.
Cô vào phòng ăn dọn dẹp hết đống thức ăn trên bàn, sau đó lại đun một ấm nước sôi.
Mộng Tịch thường có thói quen uống cà phê sữa nóng vào mỗi buổi sáng.
Tiếng chuông cổng vang lên, cô đoán chừng là người làm đã đến.
Quả nhiên bên ngoài có hai, ba chiếc xe đi vào, dẫn đầu là chiếc Rolls-Royce màu đen sang trọng.
Một người phụ nữ trung niên từ trên xe bước xuống, nhìn cách ăn mặc quý phái của bà ta, cô đoán người này chính là vị thiếu phu nhân nhà họ Tề, mẹ kế của Tề Khang Vũ- Thẩm Lan.
Mộng Tịch còn nhớ lúc đại phu nhân Tề gia- mẹ ruột Tề Khang Vũ vừa qua đời được một năm, Tề Trác Phong đã lấy người phụ nữ này.
Khi đó hắn không ủng hộ cũng không phản đối chuyện cha hắn cưới Thẩm Lan.
Chung quy có lẽ vì Tề Khang Vũ vốn có thành kiến với mẹ ruột của hắn, còn nguyên nhân cụ thể thì cô không rõ.
Nhưng mà trong hôn lễ giữa hai người không thấy Thẩm Lan xuất hiện, có thể đoán được Tề Khang Vũ cũng không mấy xem trọng người phụ nữ này.
Bước xuống xe còn có một cô gái trẻ, mái tóc vàng óng uốn xoăn rất thời thượng.
Nếu Mộng Tịch đoán không nhầm thì cô ta chính là Thẩm Tình, đứa con gái riêng của Thẩm Lan mà cô từng có cơ hội gặp một lần vào bữa tiệc của Tề gia mấy năm về trước.
Lúc đó trông cô ta đen nhẻm, ăn mặc quê mùa, thật không ngờ bây giờ lại lột xác ngoạn mục đến vậy.
Mộng Tịch tiến lại gần, cúi đầu cung kính chào.
Nói gì thì nói, họ cũng là người của Tề gia, sau này ắt hẳn có chuyện cần nhờ vả.
Thẩm Lan chỉ nhìn cô một cái rồi phẩy tay cho mấy người làm đi theo vào bên trong.
Còn Thẩm Tình, không có lấy tí phép tắc, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, trực tiếp lách qua người Mộng Tịch mà vào trong nhà.
“Chu Mộng Tịch, mấy người làm này đều một tay ta đích thân tuyển chọn.
Hi vọng có thể làm cô hài lòng.” Thẩm Lan ngồi trên ghế sofa, đôi tay nâng chén trà nhàn nhã uống tự nhiên như ở nhà mình.
Bà ta nói chuyện khách sáo, không xem cô giống người cùng một nhà.
“Vâng, thật cảm ơn người.”
“Người này chính là Trương Cầm, sau này sẽ là quản gia ở đây.
Thật không giấu gì cô, bà ấy là người cùng quê với ta.
Hi vọng sau này cô nể mặt ta mà chiếu cố bà ấy.” Thẩm Lan nói thêm, tay chỉ về phía người đàn bà mập mạp đang đứng gần đó.
Mộng Tịch đối với những sắp xếp này của bà ta cũng không có ý kiến gì.
Thậm chí trong lòng cô còn hơi cảm kích, vì dù sao tìm được những người làm có thể tin tưởng, thật không dễ dàng gì.
“Anh Khang Vũ đâu?” Thẩm Tình nhìn quanh nãy giờ không thấy Tề Khang Vũ đâu liền hỏi.
Mộng Tịch hơi nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái về cô gái này.
Ăn nói trống không như thế, rõ ràng là không xem cô ra gì.
“Anh ấy từ hôm qua vẫn chưa về.” Cô đáp nhàn nhạt, không muốn đôi co với cô ta, cũng xem như giữ chút ấn tượng tốt cho nhau.
“Cái gì cơ?” Khóe môi Thẩm Tình nhếch lên, ý cười cợt nhã rõ ràng mà ai cũng có thể thấy được.
“Thẩm Tình.” Thẩm Lan khẽ hắng giọng, bà ta nghiêm mặt nhìn đứa con gái của mình.
“Chị Mộng Tịch, mẹ và tôi vốn có thành ý đến tận đây thăm chị.
Vậy mà đến cả một cốc nước mát chị cũng không có à?” Thẩm Tình ra sức mỉa mai Mộng Tịch.
Cô dù tức giận nhưng cô vẫn không biểu hiện ra mặt, chỉ bấm nhẹ mấy đầu ngón tay vào đùi.
“Thím Trương, phiền bà vào bếp lấy giúp tôi một bình nước mát.”
“Nếu đã có thành ý như vậy thì tự mình đi không phải hơn sao?” Thẩm Lan lên tiếng.
Quả nhiên mẹ con nhà này không phải dạng vừa! Thôi thì một điều nhịn chín điều lành, cô không tính toán với bọn họ.
Đợi lấy nước ra, cô rót ra cho hai người, đặt ngay ngắn trên bàn.
Không biết Thẩm Tình có phải là cố ý hay không, vừa cầm ly nước lên đã hắt về phía trước, chiếc ly thì để rơi xuống sàn.
“Aaa, lạnh chết đi được.” Cô ta trừng mắt lên nhìn Mộng Tịch, giống như muốn ám chỉ rằng cô cố tình làm như vậy.
Nhưng mà nước lạnh đến vậy sao? Phản ứng như vậy thật thái quá.
Quan trọng là nước ở trong ly lại ‘được’ Mộng Tịch hứng trọn, làm vạt váy trước của cô ướt nhèm nhẹp.
“Cô…rõ ràng là cố ý.” Đến lúc này làm sao có thể nhịn nổi được nữa chứ.
Càng nhịn, người ta càng muốn leo lên đầu lên cổ mình ngồi mà.
“Thẩm Tình, sao lại có thể bất cẩn vậy chứ.
Xin lỗi Mộng Tịch đi.”
Thẩm Lan cuối cùng cũng lên tiếng.
Mộng Tịch nghe mấy lời này xem như cũng nguôi ngoai một ít, nhưng mà câu nói sau liền khiến cô hiểu ra dụng ý của bà ta:
“Người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng, được nuông chiều từ nhỏ nên quen rồi.
Con xem, dù đúng hay sai, kẻ xin lỗi vẫn là phận người như mình.”
/76
|