Chương 23: Vì sao không đợi tôi
Diệp Thiên Hạ bị một cước này của anh làm cho kinh hãi, ngước mắt lên thì nhìn thấy gương mặt như thiên thần của Đông Phương Tước đang cau mày đi về phía cô, sau đó không nói hai lời liền kéo cô từ trên mặt đất vào lòng mình.
Diệp Thiên Hạ xấu hổ vô cùng mà nhắm mắt, cảm giác mặt mũi đều mất hết rồi.
“Đụng vào đâu?” Đông Phương Tước đặt cô lên giường, bắt đầu kiểm tra.
Diệp Thiên Hạ cười gượng một tiếng, trốn về phía sau: “Không có đụng vào đâu cả.”
Thật ra eo cô rất đau.
“Thật không?”
“Thật.”
“Tôi nhìn xem.”
“Đừng! Tôi thật sự không có việc gì, chỉ là eo có hơi đau, ngồi một lát là ổn rồi.”
“Tôi đi lấy thuốc.” Đông Phương Tước dứt lời, cũng không đợi Diệp Thiên Hạ lên tiếng đã quay người đi ra ngoài.
Lúc này Diệp Thiên Hạ mới duỗi tay xoa chỗ đang đau nhức, cái ngã này, suýt chút nữa thì lấy mạng người ta luôn rồi.
Thoa thuốc xong, cô mới buồn bực không thôi mà nằm trên giường chuẩn bị ngủ.
Bỗng nhiên một bàn tay to đặt lên eo cô.
Diệp Thiên Hạ mở to mắt, suýt chút nữa đã nhảy xuống giường.
Giây tiếp theo, cả người liền bị kéo vào trong lồng ngực rộng lớn kiên cố, cả người cô cứng ngắc như đá.
Bởi vì đưa lưng về phía Đông Phương Tước cho nên cả hai đều không nhìn ra được vẻ mặt của đối phương, nhưng dáng vẻ kinh hoảng kia của Diệp Thiên Hạ, cho dù Đông Phương Tước không nhìn cũng phát hiện ra được.
“Ngủ đi.” Hai chữ nhẹ nhàng đầy từ tính truyền đến từ phía sau.
Diệp Thiên Hạ quả thật muốn nói tục!
Ngủ?
Đêm qua một người ở bên cạnh, cô đều gần như thức trắng đêm không ngủ, hôm nay như vậy bảo cô ngủ thế nào đây?
Nhưng cô cũng không dám phản bác, động cũng không dám động, trơ mắt nhìn Đông Phương Tước tùy ý ôm lấy cô.
Cũng không biết là qua bao lâu, Diệp Thiên Hạ thật sự không thắng nổi cơn buồn ngủ, bất tri bất giác liền ngủ say.
Phát hiện ra sự thay đổi của người trong lòng, lúc này Đông Phương Tước mới nhẹ nhàng quay người cô về phía chính mình.
Dưới ánh đèn mông lung, khuông mặt xinh đẹp của người trong lòng ngực lại càng đẹp hơn.
Lông mày như vẽ, mi mắt như cánh bướm, mũi cao xinh đẹp, môi đỏ như son, toàn bộ đều hoàn hảo không tì vết.
Đêm qua không chỉ có cô trắng đêm không ngủ, anh cũng vậy.
“Vì sao không đợi tôi...” Buổi tối ngày hôm đó, cô đẹp giống như yêu tinh, làm anh muốn ngừng mà không được, nhưng đến khi anh quay lại, đã không còn bóng dáng cô nữa rồi.
Hiện tại xem ra, cô căn bản không biết người buổi tối hôm đó là anh.
Bỗng nhiên, người trong lòng không thành thật cử động cơ thể.
Giây tiếp theo, một luồng rung động từ chỗ sâu trong cơ thể không chịu sự không chế thoát ra làm Đông Phương Tước không khỏi nhíu mày lại, sức tự kiềm chế mà anh tự hào bấy lâu nay mỗi khi gặp được cô đều sẽ biến mất không còn chút nào.
Đêm đó như vậy, đêm nay lại càng là như vậy.
Hết cách, Đông Phương Tước đành phải vào nhà tắm tắm nước lạnh.
-
Một giấc ngủ này của Diệp Thiên Hạ thật sự rất sâu, rất ngon, rất thỏa mãn, mở mắt ra, tám giờ đúng.
Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, lập tức bật dậy khỏi giường.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới công ty làm, ngàn vạn lần không thể đến muộn, nếu không chắc chắn Diệp Vân Lộ sẽ ngáng chân cô.
Ra khỏi phòng ngủ, không kịp ăn sáng liền vội vàng đi về phía cửa.
“Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Chị Lưu nhìn thấy Diệp Thiên Hạ vội vàng đổi giày liền đuổi theo qua.
“Tôi không ăn đâu chị Lưu, muộn mất rồi, cảm ơn bữa sáng của chị, buổi tối gặp lại sau.”
Diệp Thiên Hạ vừa dứt lời liền ngồi dậy đẩy cửa rời đi, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Đông Phương Tước ở trong phòng bếp lấy một cái.
Gương mặt đẹp trai như ngọc kia của Đông Phương Tước càng thêm u ám, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, sau đó cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Lúc Diệp Thiên Hạ lái xe tới tập đoàn Diệp thị mới đột nhiên nhớ ra, lúc sáng khi cô đi hình như không nhìn thấy Đông Phương Tước.
“Đi làm cũng không biết gọi mình dậy.” Diệp Thiên Hạ lầm bầm lầu bầu, cho rằng Đông Phương Tước đã sớm rời giường tới công ty trước cô.
Vừa tới bãi đỗ xe của công ty, điện thoại của cha Diệp liền gọi tới.
Cô vội vàng nhận máy: “Cha, con vừa đến.”
“Ừ, tí nữa trực tiếp tới văn phòng của cha, cha bảo Thanh Hạo đưa con tới bộ phận thiết kế.”
Thanh Hạo là trợ thủ đắc lực bên người cha Diệp, địa vị ở công ty cực kỳ quan trọng.
Diệp Thiên Hạ uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu cha. Con cũng không phải không biết bộ phận thiết kế ở đâu, con tự đi là được rồi.”
Cô không muốn lấy thân phân con gái chủ tịch để diễu võ dương oai gì ở đây, như vậy sẽ bị đồng nghiệp khinh bỉ.
“Một mình con có được không?” Cha Diệp không quá yên tâm.
“Con cũng không phải là trẻ con, có thể mà, con lên tầng đây, tạm biệt cha.”
/2465
|