Chương 155
Cô múc nước canh rồi chậm rãi đưa lên miệng, sau đó cúi đầu xuống không nói gì.
Ninh Nhất Phàm gắp một miếng cá vào trong bát cô: “Thằng bé còn nhỏ, em đừng để trong lòng.”
Thẩm Ngọc Lam nhíu mày và cắn môi, mặc dù trong lòng cô rất ấm áp trước lời an ủi của Ninh Nhất Phàm, nhưng cô lại dở khóc dở cười, cô đang nghĩ nếu như vào một ngày nào đó Ninh Nhất Phàm biết bộ mặt và thân phận thật sự của cô, liệu anh có tức giận không?
“Ba à, ba hỏi giúp con xem có người phụ nữ đó có phải là mẹ con hay không, được không ba?” Ninh Thiên Vũ chạy đến bên cạnh Ninh Nhất Phàm và lắc lắc cánh tay của anh, không biết từ bao giờ trên gương mặt nhỏ bé đã thấm đượm nước mắt.
Vẻ mặt của Ninh Nhất Phàm vô cùng tồi tệ, anh đặt đũa xuống bàn một lần nữa.
“Cậu chủ, từ nhỏ Thiên Vũ đã không có mẹ, thắng bé còn nhỏ nên muốn tìm mẹ ruột, chúng ta cũng có thể hiểu được.” Nhìn thấy dường như anh sắp nổi giận, thím Lưu ôm Thiên Vũ vào trong lòng và lo lắng lên tiếng nói.
“Một người phụ nữ vừa sinh con ra đã không cần con, con muốn biết cô ta để làm gì?” Ninh Nhất Phàm quát lên với vẻ mặt u ám, không nhìn thấu được suy nghĩ thật sự của anh.
Ngay khi anh vừa dứt lời, chiếc đũa trong tay Thẩm Ngọc Lam rơi xuống đất.
Cô cắn môi, vào giây phút này cô bỗng nhiên dâng trào sự kích động muốn thừa nhận thân phận của mình.
Nhưng, nhưng nó cũng bị đạp tắt trong giây lát.
Cô mượn cớ cúi người xuống mặt rồi thở hắt ra.
“Ngồi xuống ăn cơm” Ninh Nhất Phàm ra lệnh.
Ninh Thiên Vũ chỉ nhìn chẩm chẳm vào anh, lồng ngực nhỏ bé phập phồng vì tức giận.
“Con ghét ba!” Cậu bé hét lên với Ninh Nhất Phàm, sau đó cầm điện thoại, quay người chạy về phía phòng ngủ ở bên cạnh phòng khách.
Cánh cửa đóng sầm lại cái “rầm'”.
Thím Lưu muốn đi xem thử, Thấm Ngọc Lam đứng lên kéo bà ấy lại: “Thím Lưu, để tôi đi cho.”
Cô vặn mở cửa phòng.
Lọt vào tai cô là tiếng khóc nức nở nghẹn ngào khiến lòng cô run rẩy.
“Thiên Vũ à” Cô đứng trước giường, nhìn cơ thể nhỏ bé đang bò.
lên giường, khóc đến nỗi hai bả vai nhỏ bé rung lên, trong lòng cô thật sự cảm thấy rất khó chịu.
“Mẹ nhỏ…” Nghe thấy giọng nói của Thẩm Ngọc Lam, Ninh Thiên Vũ ngồi dậy và ôm lấy một bên đùi của cô: “Mẹ nhỏ, con muốn mẹ của con, người khác đều có mẹ, nhưng Thiên Vũ lại không có.”
Cậu bé càng nói càng khóc thảm thiết hơn.
Chiếc quần jean dày mà cô đang mặc bị thấm ướt bởi giọt nước mắt của cậu bé, sau khi thấy ấm áp một lát thì lập tức cảm thấy rất lạnh buốt.
Cô ngồi trên mép giường, ôm cậu bé vào trong lòng, không lên tiếng mà chỉ để cho cậu bé khóc ở trong lòng mình.
Đợi đến khi tiếng khóc của cậu bé nhỏ dần, cô mới mấp máy môi ôm cái đầu nhỏ của cậu bé vào trong lòng và lắc đầu: “Thiên Vũ, mấy năm qua mẹ con không đi tìm con chắc chản là có chuyện khó nói.”
“Vậy, mẹ nhỏ, mẹ đi khuyên ba con giúp con được không? Con…
Con chỉ gặp mẹ con một chút thôi, con chỉ cần biết người đó có phải là mẹ con hay không là được rồi, có được không ạ? Mẹ nhỏ…” Cậu bé ngẩng đầu đối mặt với Thấm Ngọc Lam, cô có thể nhìn thấy sự van xin trong đôi mắt của cậu bé.
Nhưng cậu bé bảo cô đi cầu xin Ninh Nhất Phàm để tìm mình sao?
Có nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng thật kỳ lạ?
Lúc này trong mắt cô, thông minh như Ninh Thiên Vũ cũng chỉ là một đứa trẻ nhớ mẹ…
“Thiên Vũ à, mẹ nhỏ làm mẹ của con có được không?” Cô thử gặng hỏi.
“Trẻ con còn nhỏ nhớ mẹ cũng là chuyện bình thường, anh… nếu như anh có thể tìm giúp được thì hãy làm theo nguyện vọng của cậu bé.” Thẩm Ngọc Lam cố gắng hết sức mới nói xong mấy câu này.
/426
|