Trong chốc lát, đầu của Thẩm Ngọc Lam trở nên choáng váng, Ninh Nhất Phàm hình như có nói thêm điều gì đó, nhưng cô đã không còn nghe thấy gì nữa rồi, quanh quẩn trong đầu toàn bộ đều là mấy từ “Thiên Vũ, xảy ra tai nạn xe hơi”.
Theo bản năng cô vô thức siết hai nắm tay, cắn chặt môi dưới, căng thẳng đến mức sắc mặt cũng dần chuyển thành trắng bệch.
Mãi cho đến khi chiếc xe taxi dừng ở trước cửa, cô mới sực nhớ ra, vừa rồi quên mất không hỏi Ninh Nhất Phàm, là bọn họ đang ở chỗ nào.
Vừa suy nghĩ, cô vừa bấm lại dãy số lúc này, nhưng bởi vì tay run, điện thoại liền bị rơi xuống chỗ gầm xe cô đang ngồi.
“Alo...” Cô nghe thấy giọng của Ninh Nhất Phàm.
“Các anh đang ở đâu? Địa chỉ...!Nói cho tôi biết” Lời nói của cô bắt đầu phát run, còn có chút nghẹn ngào.
“Cô đem điện thoại đưa cho tài xế, tôi sẽ nói với anh ấy không biết có phải nghe ra cảm xúc của Thẩm Ngọc Lam không được ổn định hay không, mà Ninh Nhất Phàm lại bảo Thẩm Ngọc Lam đưa điện thoại của mình cho tài xế.
Sau đó, Thẩm Ngọc Lam vẫn cứ luôn nhắc đi nhắc lại, thúc giục tài xế đi nhanh một chút.
“Cô gái, tới nơi rồi”
Thẩm Ngọc Lam gật đầu, đẩy cửa định xuống xe, nhưng lại chợt nhớ ra, mình còn phải trả tiền, bàn tay cầm túi xách lên run rẩy một cách kịch liệt.
“Được rồi, không cần không cần đâu, cô mau xuống xe đi, nhà ai mà cũng không có việc gấp chứ?” Dường như nhìn ra tình trạng gấp gáp của cô, tài xế xuống xe giúp cô mở cửa xe ra: “Như người đàn ông đó nói, chính là bệnh viện đằng trước ở bên kia”.
Tài xế chỉ chỉ phía trước, Thẩm Ngọc Lam lúc này mới phát hiện ra, từ khi nào mà xe đã tới tận bệnh viện trên bờ biển rồi, bên tại vẫn còn vang lên inh ỏi tiếng xe cấp cứu 120.
Cô có chút hoảng loạn gật gật đầu với tài xế.
Gió biển mùa đông thổi qua đây, tê buốt thấu đến tận xương tủy, nhưng cô lại không hề cảm thấy lạnh chút nào, bởi vì cơ thể sớm đã lạnh lẽo vô cùng rồi.
Lúc này cô thậm chí còn không dám hỏi Ninh Nhất Phàm, rốt cuộc Ninh Thiên Vũ bị đâm như thế nào, vì cô sợ bản thân mình sẽ không cách nào chấp nhận nổi.
Trên thế giới này, anh ấy chỉ còn lại một người thân, một người thân duy nhất, cô không dám tưởng tượng, nếu anh ấy có chuyện bất trắc gì xảy ra, liệu cô có còn dũng khí tiếp tục sống hay không.
Dường như là cô đang xông tới phòng cấp cứu luôn rồi.
“Bác sĩ, lúc này có một đứa trẻ bị tai nạn xe hơi được đưa vào đây, anh có biết ở đâu không?” Cô đã cố hết sức để giọng nói của mình không quá run rẩy.
Vị bác sĩ kia tháo ống nghe bệnh từ trên cổ xuống, vẻ mặt tức giận nhìn cô nói: “Mấy người làm ba mẹ như các cô, rốt cuộc có còn lương tâm hay không vậy hả? Đến hiện tại con bị tai nạn đã bao lâu rồi, sao bây giờ cô mới tới?”
Nói đoạn, kéo lấy cánh tay của Thẩm Ngọc Lam, nhanh chóng chạy tới phía cuối hành lang.
“Cô mau vào đi, phổi của đứa trẻ bị đâm thủng, mất quá nhiều máu, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi”.
Nói xong, để lại Thẩm Ngọc Lam rồi tránh đi chỗ khác.
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy da đầu tê dại, môi cũng đang run rẩy, cô không thể khống chế được hai chân của chính mình, từng bước một đi vào trong.
“Cô là người nhà cậu bé sao?” Cô cảm giác như có người muốn lôi kéo cô.
"Cút ngay!” Thẩm Ngọc Lam vươn tay đẩy người đó sang một bên, cả người bỏ qua chiếc giường bệnh kia, cơ thể nhỏ bé dưới thân đã trở nên lạnh bằng, có cảm giác trái tim mình như sắp muốn ngừng đập luôn rồi.
Sao lại có thể cứ như vậy mà biến mất chứ?
“Thiên Vũ, con quên rồi, không phải con muốn bảo vệ mẹ nhỏ cả đời sao? Con đã từng nói, sau khi lớn lên phải bảo vệ mẹ, con vừa mới gọi mẹ là mẹ nhỏ? Sao có thể liền đi mất như vậy chứ?
Là mẹ nhỏ hại con có phải không? Nếu như mẹ nhỏ không gặp con, không tìm con, thì có phải hôm nay con sẽ không vì mẹ mà chạy ra ngoài, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải không con?
Thiên Vũ, con mở mắt ra nhìn mẹ đi, có được không.”
Cô khóc không thành tiếng, đôi tay run rẩy, chuẩn bị bế tấm vải trắng kia lên.
/426
|