Cô quay đầu lại, tiếp tục nhìn quần áo trước mặt, không thèm để ý đến cô ta.
“Ở, Thẩm Ngọc Lam, tối qua cô bị bắt đi, hôm nay đã được thả ra rồi sao? Có vẻ như đệm lưng đủ cứng đấy nhỉ?”
Nhưng có một loại người không biết tốt xấu, không nhìn sắc mặt người khác, Phùng Linh Đan hiển nhiên là loại người này.
“Cô đừng có mà ăn nói lung tung” Thẩm Ngọc Lam quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô ta, sắc mặt chợt lạnh xuống.
Bên cạnh Phùng Linh Đan còn có hai người phụ nữ đi cùng, nhìn cái gương mặt đó, là biết bọn họ cùng một giuộc với Phùng Linh Đan.
“Nói lung tung? Ha ha, cũng được, phía sau cô có chỗ dựa, người ta ngay cả ảnh chụp cũng không được phát ra ngoài, mới gửi tin tức lên mạng, trong nháy mắt đã biến mất rồi, những người như chúng ta đây, làm sao dám ăn nói lung tung” Cô ta nói xong thì thầm vài câu vào tại hai người phụ nữ bên cạnh, rồi thấy hai nữ nhân kia, cũng bắt đầu thì thà thì thầm lại.
Thẩm Ngọc Lam lúc này mới ý thức được, quả thật, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm nay cuộc sống của cô vẫn thảnh thơi như không có gì xảy ra, lúc trước, cô ngược lại không cảm thấy sao?
Giờ phút này, cô mới đột nhiên hiểu ra, đúng vậy, cuộc họp thường niên của Ninh Thị, xảy ra chuyện như vậy theo lý mà nói, các phương tiện truyền thông tin tức hẳn là đăng tải rộng rãi mới đúng, hôm nay sao có thể yên tĩnh như vậy được
chứ.
Mà chuyện lớn như vậy, có thể trong nháy mắt đè xuống, ở thành phố C này cũng chỉ có Ninh Nhất Phàm.
Trong lòng không khỏi lại có vài phần cảm động, cô lấy điện thoại di động ra khỏi túi, mới phát hiện Ninh Nhất Phàm trước đó có gửi cho cô một tin nhắn.
.
Cô không hề trả lời tin nhắn trước đó của anh, mà cô nhắn một tin nhắn khác: “Cảm ơn anh, tôi không muốn trở thành gánh nặng của anh, nhưng vô hình vẫn mang lại rắc rối cho anh”
Nhấp vào gửi.
Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời, bởi vì Ninh Nhất Phàm từ sau khi gửi tin nhắn cho Thẩm Ngọc Lam, thì bắt đầu không ngừng nhìn điện thoại di động, dáng vẻ lo được lo mất, khiến Liễu Tự ngồi ở một bên anh không ngừng lắc đầu.
“Em ở đâu?” Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, bởi vì anh cảm thấy, giữa họ nói cảm ơn quá xa lạ rồi.
Thẩm Ngọc Lam nghĩ ngợi một chút, sau đó quay một đoạn video gửi cho anh: “Muốn tặng anh một món quà năm mới, nhưn, quần áo ở đây thật sự rất đắt, Ninh Nhất Phàm, anh có thể mặc loại rẻ một chút được không?”
Ninh Nhất Phàm cười khẽ, nhưng không lên tiếng, dáng người cao lớn, hơi cúi người, cho Liễu Tự một ánh mắt, rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Mọi người đều thấy khó hiểu, Liễu Tự lại hoàn toàn hóa đá, cái gì? Đi dạo phố cùng gái? Ninh Nhất Phàm, cuộc họp hôm nay, có liên quan đến dự án mấy chục tỷ của đầu năm sau đấy? Vậy mà cậu bỏ nó lại, để cùng người phụ nữ đó đi mua
quần áo?
Liễu Tự trong lòng đã xem thường người đàn ông đến mức không đáng giá gì rồi, người đời nói, có ai mà chưa từng yêu đương chứ? Nhưng vì yêu, mà không làm việc? Thật là ấu trĩ!
“Có thể, quần lót!” Ninh Nhất Phàm ngồi vào trong xe, ngón tay thon dài ở trên màn hình điện thoại di động nhanh chóng gõ mấy chữ, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn ra được, tâm trạng rất tốt.
“Ách.
.
” Thẩm Ngọc Lam đỏ mặt, cô cúi đầu cắn cánh môi vội vàng cất điện
thoại vào trong túi.
Tại sao mỗi lần nói chuyện với người đàn ông này, anh đều có thể trêu chọc cô đến mức suy nghĩ muốn sụp đổ?
Cô vẫn ngồi trên ghế nghỉ ngơi trong cửa hàng để gửi tin nhắn, không chú ý nhiều, cho nên cô cũng không phát hiện, ba người ở cửa đã vào cửa hàng từ bao giờ rồi, giống như đã nói gì với nhân viên bán hàng.
Vừa rồi đối với cô mặt mày còn tươi tỉnh rạng rỡ, lúc này khi một lần nữa đúng trước mặt cô, lại đổi thành một gương mặt khác cô ta ngoài cười nhưng trong không cười chỉ chỉ cửa ra vào: “Thưa cô, nếu cô không mua, phiền cô đi ra ngoài trước, chỗ chúng tôi còn phải kinh doanh”
.
/426
|