Ninh Nhất Phàm nhíu mày, đúng thế, vì sao vậy? Vì sao phản ứng đầu tiên của anh chính là tin Thẩm Ngọc Lam, là trái tim cán cân của anh, đã sớm thiên vị cô rồi sao?
“Giác quan thứ sáu, em có tin không?”
“Anh nói dối, lúc đó anh nhìn cũng không nhìn tôi một cái, liền dẫn cô ấy đến bệnh viện, còn nói tin tôi? Nếu anh tin tôi, anh sẽ đối xử với tôi như thế sao?” Cô nói xong câu này, vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Ninh Nhất Phàm nghe xong, đôi mắt hơi nheo lại, biết rằng có lẽ cô đã xả giận xong rồi, bất ngờ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra nụ cười nhạt, nhếch môi nói: “Không thì sao? Mặc kệ cô ta, đi đến bên em, ôm lấy em an ủi? Gây ra sự phẫn nộ của công chúng sao?”
Thẩm Ngọc Lam mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào anh: “Ha ha.
.
” Khóe miệng nở nụ cười bị thương, từ trên đùi Ninh Nhất Phàm trượt xuống, xoay người, đi về phía phòng.
Thì ra, anh chỉ sợ gây ra sự phẫn nộ của công chúng?
Sợ gây ra sự phẫn nộ của công chúng, thì có thể ngó lơi phớt lờ cô? Vậy thì yêu đương cái gì chứ? Nói cái gì mà sống chết không rời?
Lông mày nhíu chặt, Ninh Nhất Phàm ý thức được mình nói sai rồi, anh sao lại quên mất, phụ nữ là kiểu người biết cắt câu lấy nghĩa nhất chứ?
Vươn đôi tay dài ra, anh kéo cô lại, sau đó nói: “Không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nội tâm của em,
trong trường hợp đó, tất cả mọi người sẽ chỉ tin những gì họ nhìn thấy, nghe thấy, nếu tôi không hỏi cũng không quan tâm đến cô ta, lại đến để an ủi em, em nghĩ sự việc sẽ phát triển đến mức nào?”.
Không nói gì nữa, Thẩm Ngọc Lam nhíu mày, cúi đầu ánh mắt hơi rũ xuống, một lúc lâu sau.
Dường như hiểu rõ cái gì, kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
Đúng là như vậy.
Dưới tình huống đó, với thân phận như vậy, một khuôn mặt “tầm thường” như vậy, cho dù Ninh Nhất Phàm có thể dùng thân phận của mình, tạm thời đè xuống sự phẫn nộ của mọi người, nhưng chắc chắn chuyện phía sau sẽ không thể nào mà kiểm soát được nữa.
Trong mắt mọi người nhìn thấy đó là, cô là một bảo mẫu, đầm bà chủ nhưng lại được ông chủ bảo vệ, vậy cho dù sự thật không phải lỗi của cô, thì sợ rằng cô có giải thích cũng không ai tin.
Muốn hiểu được điểm này, trong lòng Thẩm Ngọc Lam như bị ném đá, dấy lên những đợt sóng lớn.
Nếu như lúc trước, cô đối với người đàn ông này, chỉ là động lòng chỉ là thích, giây phút này, cô cảm thấy mình thật sự yêu rồi.
Gặp nhau mấy tháng, anh lại có thể ở trong lúc mạng người quan trọng đó, mà tin tưởng cô vô điều kiện, đặt mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ cho cô.
.
/426
|