Bạch Khánh Chi cảm giác có chút ấm áp, tâm trạng dần bình ổn hơn.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chúng ta kết hôn đi!
Đỉnh đầu Bạch Khánh Chi là giọng nói của người đàn ông xa lạ, cô có thể thấy sự cố chấp trong đó. Cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, Chúng ta quen biết sao ?
Mạc Tu Nhiên cười khổ, Chúng ta không quen.
Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Cảm ơn.
Cô không tò mò về chuyện tối qua ? Tôi là ai và sao cô lại ở đây ?
Bạch Khánh Chi vẻ mặt lạnh tanh nói, Cả nước X này chắc không có người nào biết đến Nhiên thiếu. Còn về phần tại sao tôi lại ở đây cũng không quan trọng nữa. Giờ không phải rất thịnh hành loại tình một đêm hay sao ? Anh sướng tôi vui, đôi bên đều có lợi!
Lời nói của cô quá mức bình tĩnh, âm lượng đều đều như một con robot, không có chút cảm xúc nào. Nghĩ tới điều này, Mạc Tu Nhiên nghiến răng nói, Cho nên chúng ta cứ vậy kết thúc ?
Bạch Khánh Chi cười nhạt, Chưa từng có mở đầu sao có thể gọi là kết thúc đây Nhiên thiếu ? À đúng rồi, có thể làm phiền anh chuẩn bị cho tôi một bộ đồ mới hay không ?
Mạc Tu Nhiên trong mắt đã sớm giăng đầy tơ máu, người phụ nữ này chưa từng nhớ tới anh! Còn sớm quên đoạn kí ức kia.........
Thậm chí đêm qua hai người lên giường, anh cũng chỉ là thế thân của kẻ khác!
Đồ chuẩn bị sẵn ngoài phòng khách, cô lập tức cút cho tôi!
Bạch Khánh Chi không nói gì thêm, chậm rãi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu, Đêm qua không tệ. So ra không kém người đàn ông khác chút nào!
Nếu không phải trên ga trải giường trắng tinh còn in vết lạc hồng, Mạc Tu Nhiên có khi tin lời Bạch Khánh Chi, cho rằng cô là loại người phụ nữ lăng loàn, dâm đãng, không biết xấu hổ!
Bạch Khánh Chi.......
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ?
Tại sao em lại trở nên như vậy ?
****
Lúc này Trầm Tịch Dương đã đi được nửa vòng, đến phía bên kia của tiểu khu.
Chút vận động nhỏ thế này quả thật không làm khó được cô. Trầm Tịch Dương nhớ đến Thái Cực Quyền mà sư phụ từng dạy, thuận tay đánh vài miếng võ.
Ngay lúc cô đang chú tâm ra đòn thì cách đó không xa vang lên thanh âm, Cứu mạng, ai đó giúp tôi!
Trầm Tịch Dương lập tức chạy nhanh đến nơi phát ra tiếng kêu cứu, đi được vài chục mét thì cô thấy có một bà lão ngồi dựa vào bức tường của một căn hộ, liên tục thở dốc.
Trầm Tịch Dương nhíu mày, đây là biểu hiện của căn bệnh hen suyễn a! Nhị sư huynh là thiên tài y học, những căn bệnh cơ bản thế này cô biết đôi chút.
Bà lão này chắc hẳn ra đường quên mang thuốc, lại nhớ dọc đường cô đến đây, rất gần thôi có một tiệm thuốc dân dụng, Trầm Tịch Dương lập tức xoay người đi về hướng đó.
Mà bà lão vốn chật vật kia sau khi thấy cô quay lưng đi thì ngồi thẳng dậy, khuôn mặt lạnh đi vài phần, thấy chết không cứu không phải người lương thiện.....
Người thế này tuyệt đối không thể để nó bước chân vào nhà họ Mạc!
Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Chúng ta kết hôn đi!
Đỉnh đầu Bạch Khánh Chi là giọng nói của người đàn ông xa lạ, cô có thể thấy sự cố chấp trong đó. Cô ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh, Chúng ta quen biết sao ?
Mạc Tu Nhiên cười khổ, Chúng ta không quen.
Tôi không cần anh chịu trách nhiệm. Cảm ơn.
Cô không tò mò về chuyện tối qua ? Tôi là ai và sao cô lại ở đây ?
Bạch Khánh Chi vẻ mặt lạnh tanh nói, Cả nước X này chắc không có người nào biết đến Nhiên thiếu. Còn về phần tại sao tôi lại ở đây cũng không quan trọng nữa. Giờ không phải rất thịnh hành loại tình một đêm hay sao ? Anh sướng tôi vui, đôi bên đều có lợi!
Lời nói của cô quá mức bình tĩnh, âm lượng đều đều như một con robot, không có chút cảm xúc nào. Nghĩ tới điều này, Mạc Tu Nhiên nghiến răng nói, Cho nên chúng ta cứ vậy kết thúc ?
Bạch Khánh Chi cười nhạt, Chưa từng có mở đầu sao có thể gọi là kết thúc đây Nhiên thiếu ? À đúng rồi, có thể làm phiền anh chuẩn bị cho tôi một bộ đồ mới hay không ?
Mạc Tu Nhiên trong mắt đã sớm giăng đầy tơ máu, người phụ nữ này chưa từng nhớ tới anh! Còn sớm quên đoạn kí ức kia.........
Thậm chí đêm qua hai người lên giường, anh cũng chỉ là thế thân của kẻ khác!
Đồ chuẩn bị sẵn ngoài phòng khách, cô lập tức cút cho tôi!
Bạch Khánh Chi không nói gì thêm, chậm rãi ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu, Đêm qua không tệ. So ra không kém người đàn ông khác chút nào!
Nếu không phải trên ga trải giường trắng tinh còn in vết lạc hồng, Mạc Tu Nhiên có khi tin lời Bạch Khánh Chi, cho rằng cô là loại người phụ nữ lăng loàn, dâm đãng, không biết xấu hổ!
Bạch Khánh Chi.......
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ?
Tại sao em lại trở nên như vậy ?
****
Lúc này Trầm Tịch Dương đã đi được nửa vòng, đến phía bên kia của tiểu khu.
Chút vận động nhỏ thế này quả thật không làm khó được cô. Trầm Tịch Dương nhớ đến Thái Cực Quyền mà sư phụ từng dạy, thuận tay đánh vài miếng võ.
Ngay lúc cô đang chú tâm ra đòn thì cách đó không xa vang lên thanh âm, Cứu mạng, ai đó giúp tôi!
Trầm Tịch Dương lập tức chạy nhanh đến nơi phát ra tiếng kêu cứu, đi được vài chục mét thì cô thấy có một bà lão ngồi dựa vào bức tường của một căn hộ, liên tục thở dốc.
Trầm Tịch Dương nhíu mày, đây là biểu hiện của căn bệnh hen suyễn a! Nhị sư huynh là thiên tài y học, những căn bệnh cơ bản thế này cô biết đôi chút.
Bà lão này chắc hẳn ra đường quên mang thuốc, lại nhớ dọc đường cô đến đây, rất gần thôi có một tiệm thuốc dân dụng, Trầm Tịch Dương lập tức xoay người đi về hướng đó.
Mà bà lão vốn chật vật kia sau khi thấy cô quay lưng đi thì ngồi thẳng dậy, khuôn mặt lạnh đi vài phần, thấy chết không cứu không phải người lương thiện.....
Người thế này tuyệt đối không thể để nó bước chân vào nhà họ Mạc!
/137
|