Chương 2: Trên áo sơ mi có một dấu môi nhàn nhạt
Sau thời gian bay dài những mười mấy tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế thuộc thành phố Hạ Xuyên.
Ninh Sơ cầm hành lý ký gửi vận chuyển, chân giẫm giày cao gót, đi ra bên ngoài sân bay.
Tìm một vòng chỗ nơi đỗ xe, cô không thấy được xe đón, bèn cầm ra điện thoại ra gọi.
Một chiếc xe thể thao có vẻ ngoài cuồng dã bá đạo ngầu lòi xuất hiện.
Ninh Sơ mặc trên người bộ váy chiffon, lúc xe lao vút qua, thổi bay làn váy, tay không cầm điện thoại của cô vội vàng đè vạt váy, hai chân thẳng tắp thon dài khẽ khép lại.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông ăn mặc loè loẹt, đeo kính râm tà mị bước xuống từ trên xe.
Nhìn thấy Ninh Sơ cao gầy nhỏ nhắn, đang đứng trông bên nọ ngó bên kia, ngón cái cùng ngón trỏ bỏ vào môi, ngả ngớn huýt sáo.
"Đồ dê xồm!"
Âu Trạch kéo cái kính trên mũi xuống, đôi mắt đào hoa thâm thúy nhếch lên nhìn Ninh Sơ, "Cô nhóc, em nói ai thế?"
Đôi môi đỏ mọng của Ninh Sơ lạnh lùng nhếch lên, "Anh tiếp lời tôi thì tôi nói người đó!"
"Ôi chao, tôi nói này, cô nhóc em đó biết tôi là ai không?"
Có thể lái được xe thể thao Spyker số lượng có hạn toàn cầu, ở thành phố Hạ Xuyên này có thể có được mấy người? Còn không phải vị thái tử gia nhà họ Âu khiến người ta đau đầu sao?
Ninh Sơ không trả lời.
Âu Trạch tà tà nhếch khóe môi, Ninh Sơ cho rằng anh ta muốn đến gần cô, nhưng một giây sau, chỉ thấy anh ta vẫy vẫy tay, "Hêy, anh hai, em ở chỗ này!"
Từ trước đến nay Âu Trạch hung hãn ương ngạnh, bướng bỉnh lì lợm, không coi bất cứ ai ra gì, đến ông nội anh ta cũng hết cách với anh ta, chỉ có người khác nịnh bợ lấy lòng anh ta, đến khi nào cần anh ta lấy lòng người khác?
Ninh Sơ hiển nhiên tò mò, theo tầm mắt Âu Trạch, quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo trên máy bay, đôi mắt đẹp của Ninh Sơ nheo lại.
Có thể khiến Tiểu Bá Vương họ Âu tự mình đến đón máy bay, lại còn cười lấy lòng như vậy, thân phận người này nhất định không đơn giản, khó trách lại cao ngạo như thế!
Quả thật đủ tư cách!
Tầm mắt dừng lại trên mặt anh ta, Ninh Sơ lại cảm thán.
Vẻ ngoài thật sự rất tuấn mỹ, khiến người ta phải kinh diễm! Những nơi anh ta đi qua, tất cả đều như chỉ để làm nền cho anh ta.
Lúc anh ta đi ngang qua bên người Ninh Sơ, hình như có chú ý đến ánh mắt quan sát của cô, cho nên đôi mắt hẹp dài có liếc cô một cái.
Ánh mắt lạnh nhạt đến mức tận cùng, giống như một thanh dao sắc bén.
Ninh Sơ thình lình sợ run.
Anh ta lên xe, trước khi cửa xe đóng lại, Ninh Sơ nghe thấy Âu Trạch cười nóii, "Anh hai, anh dọa sợ em gái người ta ròi!"
Ninh Sơ không nói gì trừng mắt nhìn Âu Trạch một cái.
Tới địa ngục đi cái em gái nhà anh!
...
Xe thể thao lao vút đi, nhìn bóng dáng kiều diễm từ từ nhỏ dần, Âu Trạch có hứng thú nói, "Anh hai, cô gái kia không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp mà tính cách cũng thật thú vị!"
Ninh Sơ quả thật rất đẹp, thuộc loại cái loại đẹp đến chói mắt.
Gương mặt trái xoan tinh xảo như họa, trong đôi mắt hạnh thanh thuần lại mang chút phong tình, đôi môi đỏ tươi nồng cháy, đứng chỗ nào cũng có thể trở thành vật thu hút người khác.
Dung Cẩn Ngôn cúi đầu lấy điếu thuốc, châm lửa, ngón tay dài với những khớp xương rõ kẹp điếu thuốc, khuỷu tay đặt chống trê thành cửa xe, ánh mắt lạnh lẽo nhìn kính chiếu hậu.
Bóng dáng Ninh Sơ, vừa lúc biến mất trong tầm mắt.
"Anh hai, nếu anh nhìn trúng cô ấy, em xách về cho anh!"
Dung Cẩn Ngôn quét mắt nhìn Âu Trạch, ánh mắt như băng mùa đông, "Đừng có mang ý đồ với cô ấy."
Giọng nói lạnh nhạt, ngầm có ý cảnh cáo.
Âu Trạch đánh tay lái quẹo khúc cua, khóe mắt nghi ngờ liếc người đàn ông ngồi bên tay lái phụ.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng xa cách như trước, giữa hai đầu lông mày là sự bằng phẳng thật sự khiến người không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Âu Trạch đang muốn thu lại tầm mắt, chợt phát hiện trên vạt áo trắng tinh của Dung Cẩn Ngôn, có một dấu ấn đôi môi nhàn nhạt, anh ta 'wow' một tiếng.
Nghĩ chắc anh ta có hỏi, anh hai cũng sẽ không nói cho nên anh ta lại ngậm miệng.
...
Không lâu sau, Ninh Sơ đợi được tài xế của cô đến.
Bốn năm trước sau sự kiện kia, cô trở thành trò cười cho giới thượng lưu tại thành phố Hạ Xuyên, nhà họ Ninh mất hết thể diện, cha cô Ninh Đông Hải tại nghe lời ngon tiếng ngọ của vợ mình là Đinh Mạn Lệ, đưa cô mới có 17 ra nước ngoài.
Không có tiền sinh hoạt, cũng không có chỗ dựa vào, lại càng không có sự ấm áp.
Cô còn nhỏ, nhưng đã chứng kiến thói đời đổi thay, tình người ấm lạnh, cuộc sống càng thêm không ổn!
Ninh Sơ chống má nhìn cảnh sắc xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, đôi môi khẽ nhếch lên đầy châm chọc.
Biệt thự nhà họ Ninh tọa lạc tại giữa sườn núi gần một con sông ngay tại trung tâm thành phố.
Non xanh nước biếc, suối phun, vườn hoa xinh đẹp, lộng lẫy xa hoa.
Tài xế dừng xe ở cửa biệt thự, thím Phúc nghe tiếng, vội vàng ra ngoài mở cửa xe cho Ninh Sơ, "Cô hai, cuối cùng cô cũng về rồi."
Ninh Sơ vào năm mười hai tuổi bị Ninh Đông Hải đốn về nhà họ Ninh, người thật lòng đối xử tốt với cô chỉ có thím Phúc.
Ninh Sơ ôm thím Phúc một cái, lông mi khẽ run rẩy, "Sau này con lại được ăn cá kho tàu mà thím Phúc làm rồi, tốt quá."
Thím Phúc liên tục gật đầu, "Cô hai cô gầy đi rồi, thím Phúc nhất định phải nuôi cô cho trắng trẻo mập mạp mới được."
Ninh Sơ không nhịn được bật cười, "Thím Phúc, nuôi con béo rồi không ai muốn, hiện tại người ta thịnh hành cái loại hình gầy đẹp đó thím."
Thím Phúc đang định nói chuyện thì một giọng nữ mỉa mai không có ý tốt truyền đến, "Đương nhiên là không thể béo được, ai cũng biết nhà họ Ninh có cô con gái không biết liêm sỉ, dựa vào bán thân để ăn cơm, béo rồi sau này lấy gì đi quyến rũ đàn ông?"
/1384
|