CHƯƠNG 4: Phí tiên sinh rất thích tôi
Ly hôn?
Vu Mạn Du run lên, run rẩy nói: “Cái gì ly hôn?”
Thẩm Thiên Hạo và Bạch Trúc đã xuống xe, hai người cao ngạo nhìn bà.
Lúc này trong mắt Bạch Trúc là cười trên nỗi đau của người khác, bà ta nhìn Thẩm Thiên Hạo một chút, thấy ông ta còn không nói gì, con ngươi đảo một vòng, thở dài: “Nhìn tình hình này, Phí tiên sinh hẳn là không đụng vào Từ Tâm? Đáng tiếc, trong nhà thật vất vả mới có cơ hội quen với Phí tiên sinh….”
Một câu thành công đâm vào chỗ đau của Thẩm Thiên Hạo.
Những năm này ông ta vẫn luôn muốn bợ đỡ Phí gia, đáng tiếc loại hào môn như Phí gia, căn bản là xem thường những xí nghiệp tầm trung.
Ông ta tức hổn hển, gầm lên: “Trong nhà nuôi cô lớn như thế thì được gì! Dáng vẻ xấu xí, mỗi ngày ra ngoài mất mặt còn chưa tính, cơ hội tốt như thế còn không có nắm được, mẹ con các người cộng thêm cả tiểu hỗn đản ở nước ngoài, cả ba đều là phế vật! Cút cho tôi! Tôi muốn ly hôn, để cho các người chuyển ra ngoài!”
Thẩm Vu Quy cúi đầu, mái tóc che khuất, khóe môi cô nở nụ cười lạnh.
Chuyển ra ngoài?
Thật đúng là hung ác!
Vu Mạn Du được cô đỡ đều sắp ngất đi, bà không tin nhìn Thẩm Thiên Hạo: “Sao ông có thể đối xử với tôi như thế, công ty là của cha tôi!”
Thẩm Thiên Hạo là phượng hoàng nam, năm đó ông ta ở rể Vu gia.đọc nhanh nhất tại thichdoc truyen.com
Đáng tiếc hai năm sau cưới, lão gia tử qua đời, Thẩm Thiên Hạo nhân cơ hội nắm quyền toàn bộ Vu thị.
Thẩm Thiên Hạo nghe thấy thế, sắc mặt đen lại, Bạch Trúc lập tức nói: “Chị, chị hiểu lầm, Thiên Hạo làm như thế cũng là vì muốn tốt cho công ty, chị có biết những năm này, những người phụ nữ muốn bò lên giường Phí tiên sinh nhưng không thành công sẽ có kết cục gì không? Để các người ly hôn chính là vì bảo toàn công ty, chị cũng không muốn nhìn công ty Vu gia, công ty cha chị hủy hoại trong chốc lát chứ?”
Bạch Trúc nói xong, liếc huých tay Thẩm Thiên Hạo, Thẩm Thiên Hạo liền lấy ra một phần văn kiện đưa cho Vu Mạn Du, uy hiếp: “Cổ phần Vu thị đang trong tay tôi, bà tốt nhất nên ngoan ngoãn ký tên vào hiệp nghị ly hôn, nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí!”
Vu Mạn Du muốn nói gì đó, Bạch Trúc bất đắc dĩ nói: “Chị cũng đừng trách chúng tôi vô tình, chúng tôi cũng vì muốn tốt cho công ty, muốn trách thì trách Từ Tâm đắc tội với Phí tiên sinh….”
“Ai nói tôi đắc tội với Phí tiên sinh?”
Thẩm Vu Quy vốn đã muốn lên tiếng, nhưng giọng điệu nói chuyện của cô và chị gái khác nhau, cô suy nghĩ dáng vẻ lúc nói chuyện của chị, lúc này mới hết sức nhu hòa nói ra câu này.
Bạch Trúc sững sờ, giọng điệu này có chút kỳ quái.
Bà ta quay đầu nhìn Thẩm Vu Quy, cô gái ngoan ngoãn đứng ở đó, bởi vì trên mặt có bớt, thói quen tự ti cúi đầu, dáng vẻ khúm núm.
Bà ta cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, lập tức hỏi: “Từ Tâm, cô nói thế là có ý gì?”
Thẩm Vu Quy vẫn cúi đầu như cũ, giọng nói càng thêm mềm mại, học càng giống hơn: “Phí tiên sinh rất thích tôi.”
Một câu khiến cho ba người đều ngây ngẩn.
Bạch Trúc không giả bộ được nữa, giọng nói bén nhọn: “Sao có thể? Phí tiên sinh có thể thích cô điểm gì!”
“Có lẽ…”
Giọng Thẩm Vu Quy vẫn rất ôn hòa, cô nghiêng đầu, dáng vẻ nghiêm túc trả lời: “Anh ta thích tôi xấu!”
Mọi người…
Cái bộ dáng tôi xấu tôi kiêu ngạo này là sao!
Dáng vẻ Thẩm Vu Quy vẫn nhu nhược, vô hại, khóe mắt thưởng thức sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng của Thẩm Thiên Hạo và Bạch Trúc.
/1471
|