Chương 2900
Đúng vậy, anh ta chính xác không phải cầm thú là không băng cầm thú được chưa?
Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp ở đây, anh ta làm như không nhìn thấy, trong lòng vần không rối loạn thì điều đó có nghĩa như thế nào? Chẳng lẽ mình không hấp dẫn sao?
Gả đêm cô ta lăn qua lộn lại, không ngừng dùng nơi này cọ cọ nơi kia cọ cọ, ý đồ kích thích anh ta phản ứng.
Thế nhưng anh ta thật sự nguyên tắc, duy trì một tư thế, trong lòng vẫn không nổi loạn.
Cô ta có thể cảm nhận được sự kìm nén của anh ta, cuối cùng cô ta thật sự chịu không nổi, nói: “Anh làm thế nào có thể chịu đựng được vậy?”
“Đừng quên anh là quân nhân, ý chí của quân nhân là mạnh nhất.”
“Ơ..” Cô ta không còn lời gì để nói: “Cho nên bất luận em làm cái gì anh đều sẽ không làm gì cả, đúng không?”
“Em có thể thử một chút, nếu anh có chút xăng bậy liền tính anh thua.”
Kỷ Nguyệt Trâm xạm mặt lại, bây giờ là lúc nên đấu nhau sao?
“Quên đi, xem như em chưa nói cái ìạm gì: Cô ta tức giận xoay người đi, cũng không làm trò quỷ gì nữa dù sao anh ta cũng sẽ không động tay động chân.
Sớm biết như vậy… Đã không nói những lời như vậy.
Cô ta dần dần không cưỡng lại cơn buồn ngủ, ngủ thật say, William ôm lấy cô ta, lần đầu tiên anh ta ôm phụ nữ cùng đi ngủ, có chút… căng thắng, thậm chí cũng không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu đến cô ta.
Anh ta vẫn không nhúc nhích, cô ta gối đầu lên cánh tay anh ta, đến lúc bị †ê cứng, anh ta cũng chịu đựng không rút về.
Cô ta ngủ thật sự say, giống như con bạch tuộc, quấn ở trên người anh ta.
Anh ta rũ mắt xuống nhìn gương mặt đang yên lặng ngủ, mấy năm nay…
thật lâu rồi trong lòng anh ta không có cảm giác an bình giống như bây giờ.
Bàn tay to thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô ta, theo bản năng khóe miệng gợi lên một nét cười.
Giống như… lập tức có gia đình, có người lo lắng và quan tâm.
Anh ta xoay người về phía cô ta, tựa như di chuyển lại gân cô ta thêm một chút.
Đêm nay, ánh trăng thật đẹp, gió đêm cũng hiu hiu.
Nhưng… một người lại lặng yên không một tiếng động, đứng trong bóng tối, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ.
Anh ta đứng từ lúc bật đèn đến khi tất đèn, không biết mình đang bám víu cái gì ở đây.
Kiên trì chờ đợi, cô ta sẽ từ trong cánh cửa kia đi ra chạy về phía mình.
Mơ mộng viển vông.
Anh ta nở nụ cười chế giễu, anh ta không có cách nào ngăn cản cô ta theo đuổi hạnh phúc, cho dù đã cố gắng hết sức.
Cuối cùng anh ta vẫn thua, một mớ suy nghĩ rối bù.
Chỉ là, anh ta không cam lòng.
Thật sự anh ta không cam lòng.
Anh ta siết chặt nắm tay, dùng lực rất mạnh đánh vào vai mình.
Với anh ta mà nói, mỗi một phút mỗi một giây đều là sự đau khổ quá mức.
Đúng vậy, anh ta chính xác không phải cầm thú là không băng cầm thú được chưa?
Một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp ở đây, anh ta làm như không nhìn thấy, trong lòng vần không rối loạn thì điều đó có nghĩa như thế nào? Chẳng lẽ mình không hấp dẫn sao?
Gả đêm cô ta lăn qua lộn lại, không ngừng dùng nơi này cọ cọ nơi kia cọ cọ, ý đồ kích thích anh ta phản ứng.
Thế nhưng anh ta thật sự nguyên tắc, duy trì một tư thế, trong lòng vẫn không nổi loạn.
Cô ta có thể cảm nhận được sự kìm nén của anh ta, cuối cùng cô ta thật sự chịu không nổi, nói: “Anh làm thế nào có thể chịu đựng được vậy?”
“Đừng quên anh là quân nhân, ý chí của quân nhân là mạnh nhất.”
“Ơ..” Cô ta không còn lời gì để nói: “Cho nên bất luận em làm cái gì anh đều sẽ không làm gì cả, đúng không?”
“Em có thể thử một chút, nếu anh có chút xăng bậy liền tính anh thua.”
Kỷ Nguyệt Trâm xạm mặt lại, bây giờ là lúc nên đấu nhau sao?
“Quên đi, xem như em chưa nói cái ìạm gì: Cô ta tức giận xoay người đi, cũng không làm trò quỷ gì nữa dù sao anh ta cũng sẽ không động tay động chân.
Sớm biết như vậy… Đã không nói những lời như vậy.
Cô ta dần dần không cưỡng lại cơn buồn ngủ, ngủ thật say, William ôm lấy cô ta, lần đầu tiên anh ta ôm phụ nữ cùng đi ngủ, có chút… căng thắng, thậm chí cũng không dám lộn xộn, sợ quấy nhiễu đến cô ta.
Anh ta vẫn không nhúc nhích, cô ta gối đầu lên cánh tay anh ta, đến lúc bị †ê cứng, anh ta cũng chịu đựng không rút về.
Cô ta ngủ thật sự say, giống như con bạch tuộc, quấn ở trên người anh ta.
Anh ta rũ mắt xuống nhìn gương mặt đang yên lặng ngủ, mấy năm nay…
thật lâu rồi trong lòng anh ta không có cảm giác an bình giống như bây giờ.
Bàn tay to thương tiếc vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô ta, theo bản năng khóe miệng gợi lên một nét cười.
Giống như… lập tức có gia đình, có người lo lắng và quan tâm.
Anh ta xoay người về phía cô ta, tựa như di chuyển lại gân cô ta thêm một chút.
Đêm nay, ánh trăng thật đẹp, gió đêm cũng hiu hiu.
Nhưng… một người lại lặng yên không một tiếng động, đứng trong bóng tối, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bệ cửa sổ.
Anh ta đứng từ lúc bật đèn đến khi tất đèn, không biết mình đang bám víu cái gì ở đây.
Kiên trì chờ đợi, cô ta sẽ từ trong cánh cửa kia đi ra chạy về phía mình.
Mơ mộng viển vông.
Anh ta nở nụ cười chế giễu, anh ta không có cách nào ngăn cản cô ta theo đuổi hạnh phúc, cho dù đã cố gắng hết sức.
Cuối cùng anh ta vẫn thua, một mớ suy nghĩ rối bù.
Chỉ là, anh ta không cam lòng.
Thật sự anh ta không cam lòng.
Anh ta siết chặt nắm tay, dùng lực rất mạnh đánh vào vai mình.
Với anh ta mà nói, mỗi một phút mỗi một giây đều là sự đau khổ quá mức.
/2750
|