Chương 2895
Lúc này cô ta mới lấy hết can đảm, tiến lên gõ cửa, người mở cửa là David.
Khi David nhìn thấy cô ta, vô cùng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy niềm vui.
“Vậy mà William còn nói hai người không có khả năng, tôi nói mà, làm sao có thể chứ!”
“Anh ấy thật sự nói như vậy sao?”
“Ôi, anh ta còn nói, đã nói rất nhiều lời làm cô tổn thương, rất hối hận đó.
Nhưng cô cũng biết con người anh ấy, rất nhiều lúc không giỏi thể hiện ra. Anh ấy nghĩ tới các loại ân oán của bản thân ở Đảo Sương Mù, lại còn phải trở lại quân đội, nên sợ liên lụy tới cô, mới phải đuổi cô đi”
“Anh ấy cũng là không yên tâm về côi”
David nghĩ cái gì thì liền nói ra cái đó, anh ta và William là bạn tốt rất nhiều năm, William nghĩ gì, anh ta biết rất rõ ràng.
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy vậy, lập tức đầu óc quay cuồng.
Thì ra… chỉ vì để mình rời đi.
Anh ta chỉ là sợ rằng sau này sẽ liên lụy đến mình, nên mới cố ý nói dứt khoát như vậy!
‘Tên khốn này.
Ngay lúc này, giọng nói của William trên lầu vang lên.
“David, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Kỷ Nguyệt Trâm, cô ấy đến tìm cậu rồi, kinh ngạc vui mừng không?”
William đứng tại cầu thang, nhìn chằm chăm Kỷ Nguyệt Trâm ở cửa, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như bầu không khí cũng trở nên kỳ lạ.
David cũng cảm thấy được từ trường kỳ quái giữa hai người, nuốt nước miếng, nói: “Tôi… tôi sẽ trốn đi, hai người cứ thoải mái, coi như tôi không để ý tới”
Anh ta bước ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa từ bên ngoài.
Lúc này trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
___ “Sao cô lại đến? Không phải đã nói cô hãy tránh tôi xa chút hay sao?”
William tiếp tục giả làm người xấu, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
“Phải không? Anh thật sự muốn tôi rời đi sao? Anh tôi đã nói, hai ngày sau sẽ đưa tôi rời đi, lần này đi, sau này…
sau này sẽ không trở lại nữa.”
Giọng cô ta khẽ run, bàn tay nhỏ bé siết chặt.
“.m William nghe thấy vậy, im lặng thật lâu.
Thật lâu sau, anh mới thở ra một hơi, nói: “Rất tốt…”
Tránh xa mọi sự hồn loạn, có anh trai bảo vệ, rất tốt.
“Sau này, sau này chúng ta sẽ không thể gặp được nhau nữa, cũng tốt sao?”
Cô ta buồn bã hỏi lại.
Vốn dĩ từ chối William, vì cô ta cảm thấy bản thân vẫn chưa thông suốt, không hiểu tình yêu là gì, trong mắt không phân biệt được tình cảm giữa nam nữ, đối với tình yêu cũng chỉ như xem tiểu thuyết xem tivi.
Lúc này cô ta mới lấy hết can đảm, tiến lên gõ cửa, người mở cửa là David.
Khi David nhìn thấy cô ta, vô cùng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy niềm vui.
“Vậy mà William còn nói hai người không có khả năng, tôi nói mà, làm sao có thể chứ!”
“Anh ấy thật sự nói như vậy sao?”
“Ôi, anh ta còn nói, đã nói rất nhiều lời làm cô tổn thương, rất hối hận đó.
Nhưng cô cũng biết con người anh ấy, rất nhiều lúc không giỏi thể hiện ra. Anh ấy nghĩ tới các loại ân oán của bản thân ở Đảo Sương Mù, lại còn phải trở lại quân đội, nên sợ liên lụy tới cô, mới phải đuổi cô đi”
“Anh ấy cũng là không yên tâm về côi”
David nghĩ cái gì thì liền nói ra cái đó, anh ta và William là bạn tốt rất nhiều năm, William nghĩ gì, anh ta biết rất rõ ràng.
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy vậy, lập tức đầu óc quay cuồng.
Thì ra… chỉ vì để mình rời đi.
Anh ta chỉ là sợ rằng sau này sẽ liên lụy đến mình, nên mới cố ý nói dứt khoát như vậy!
‘Tên khốn này.
Ngay lúc này, giọng nói của William trên lầu vang lên.
“David, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Kỷ Nguyệt Trâm, cô ấy đến tìm cậu rồi, kinh ngạc vui mừng không?”
William đứng tại cầu thang, nhìn chằm chăm Kỷ Nguyệt Trâm ở cửa, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm.
Bốn mắt nhìn nhau, dường như bầu không khí cũng trở nên kỳ lạ.
David cũng cảm thấy được từ trường kỳ quái giữa hai người, nuốt nước miếng, nói: “Tôi… tôi sẽ trốn đi, hai người cứ thoải mái, coi như tôi không để ý tới”
Anh ta bước ra ngoài, nhanh chóng đóng cửa từ bên ngoài.
Lúc này trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.
___ “Sao cô lại đến? Không phải đã nói cô hãy tránh tôi xa chút hay sao?”
William tiếp tục giả làm người xấu, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
“Phải không? Anh thật sự muốn tôi rời đi sao? Anh tôi đã nói, hai ngày sau sẽ đưa tôi rời đi, lần này đi, sau này…
sau này sẽ không trở lại nữa.”
Giọng cô ta khẽ run, bàn tay nhỏ bé siết chặt.
“.m William nghe thấy vậy, im lặng thật lâu.
Thật lâu sau, anh mới thở ra một hơi, nói: “Rất tốt…”
Tránh xa mọi sự hồn loạn, có anh trai bảo vệ, rất tốt.
“Sau này, sau này chúng ta sẽ không thể gặp được nhau nữa, cũng tốt sao?”
Cô ta buồn bã hỏi lại.
Vốn dĩ từ chối William, vì cô ta cảm thấy bản thân vẫn chưa thông suốt, không hiểu tình yêu là gì, trong mắt không phân biệt được tình cảm giữa nam nữ, đối với tình yêu cũng chỉ như xem tiểu thuyết xem tivi.
/2750
|