Chương 2886
Tay anh ta dính máu, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo .Jenny vào những chuyện xấu xa như này.
“Làm như thế nào?”
“Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết kế hoạch. Tôi còn có những việc khác phải làm bây giờ.”
William nói một cách sâu sắc.
Kagle đã hôn mê không biết đã bao lâu rồi kể từ lần trước, khi tỉnh dậy lần anh ta thấy cơ thể mình không thể cử động được.
Anh ta bị gây mê toàn thân nên không cảm thấy đau đớn.
Anh ta quỳ trên sàn bê tông chưa khô, hai chân chìm sâu trong đó.
Bên cạnh có mấy công nhân đang trét xi măng.
Anh ta bị trói hai tay ra sau lưng, được đỡ bởi một tấm ván gỗ nên không bị ngã xuống.
“Các người… các người đang làm gì vậy?”
“William ra lệnh, để cậu quỳ ở đây chuộc tội. Chậc chậc chậc, về sau này, hàng ngày sẽ có người đặc biệt chăm lo ăn uống, vệ sinh cho cậu, không cho cậu làm ô uế mộ tiểu thư Charlotte. Với tiểu tử cậu ở đây cũng coi như là nơi đãi ngộ phạm nhân tốt nhất .”
Anh công nhân nói.
“Nếu các người làm như vậy, tôi sẽ chết đó.”
“Đừng lo, cậu sẽ không chết. Đến lúc đó cắt lưỡi cậu, cậu sẽ không la hét, chúng tôi sẽ được yên tĩnh hơn nhiều.
Hơn nữa cậu cũng sẽ không thể căn lưỡi tự sát. Hàng ngày cậu sẽ ăn thức ăn lỏng, dung dịch dinh dưỡng, chúng tôi sẽ xử lý và đảm bảo vết thương của cậu sẽ tốt lên.”
“Chỉ là… đôi chân này tàn phế vĩnh viễn. Chúng tôi sợ cậu quỳ hỏng đầu gối, nên lắp nẹp chân cho cậu. Cậu quỳ xuống sẽ không tốn sức, có thoải mái không?”
Họ đang nói chuyện vui vẻ, như thể họ đang nói về một điều gì đó bình thường.
Nhưng những lời này, từng chữ khiến anh ta run lên vì sợ.
William… William ác ma định dùng cách này để tra tấn anh ta từng chút một đến chết sao?
Người công nhân nhặt một con dao sắc bén, mạnh bạo mở miệng anh ta để cắt lưỡi của anh ta.
Anh ta ra sức phản kháng nhưng tay chân đã bị trói chặt, không thể làm gì được.
Anh ta gầm lên một tiếng cuối cùng trước khi đầu lưỡi bị cắt mất.
“Kỷ Nguyệt Trâm Trâm… cô gạt tôi, cô gạt tôi…’ Cô ta nói rằng anh ta sẽ luôn thuận lợi và lần này sẽ không có sai lâm gì.
__ Nhưng tại sao nó lại thành như thế này.
Anh ta chửi bới, nguyền rủa những người này đều không thể chết tử tế được.
Kỷ Nguyệt Trâm Trâm đang ở trong bệnh viện, khi trở về bờ, cô ta đã bị sốt cao, hôn mê và được đưa đến bệnh viện, hôn mê sau bốn tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, vẫn hắt hơi không ngừng.
Không biết tại sao, tim đập thình thịch, có chút bất an, hình như đang xảy ra chuyện gì đó.
Kỷ Thiên Minh đứng bên giường, thấy tinh thần cô ta không yên, liền nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh à… anh có thế lực to lớn và có rất nhiều thợ săn tiên thưởng dưới tay anh. Hãy để họ kiểm tra giúp em xem hiện tại William thế nào? Được không?”
“Anh ta đối với em nói như vậy, em quan tâm anh ta làm gì?”
Tay anh ta dính máu, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo .Jenny vào những chuyện xấu xa như này.
“Làm như thế nào?”
“Sau này tôi sẽ nói cho cậu biết kế hoạch. Tôi còn có những việc khác phải làm bây giờ.”
William nói một cách sâu sắc.
Kagle đã hôn mê không biết đã bao lâu rồi kể từ lần trước, khi tỉnh dậy lần anh ta thấy cơ thể mình không thể cử động được.
Anh ta bị gây mê toàn thân nên không cảm thấy đau đớn.
Anh ta quỳ trên sàn bê tông chưa khô, hai chân chìm sâu trong đó.
Bên cạnh có mấy công nhân đang trét xi măng.
Anh ta bị trói hai tay ra sau lưng, được đỡ bởi một tấm ván gỗ nên không bị ngã xuống.
“Các người… các người đang làm gì vậy?”
“William ra lệnh, để cậu quỳ ở đây chuộc tội. Chậc chậc chậc, về sau này, hàng ngày sẽ có người đặc biệt chăm lo ăn uống, vệ sinh cho cậu, không cho cậu làm ô uế mộ tiểu thư Charlotte. Với tiểu tử cậu ở đây cũng coi như là nơi đãi ngộ phạm nhân tốt nhất .”
Anh công nhân nói.
“Nếu các người làm như vậy, tôi sẽ chết đó.”
“Đừng lo, cậu sẽ không chết. Đến lúc đó cắt lưỡi cậu, cậu sẽ không la hét, chúng tôi sẽ được yên tĩnh hơn nhiều.
Hơn nữa cậu cũng sẽ không thể căn lưỡi tự sát. Hàng ngày cậu sẽ ăn thức ăn lỏng, dung dịch dinh dưỡng, chúng tôi sẽ xử lý và đảm bảo vết thương của cậu sẽ tốt lên.”
“Chỉ là… đôi chân này tàn phế vĩnh viễn. Chúng tôi sợ cậu quỳ hỏng đầu gối, nên lắp nẹp chân cho cậu. Cậu quỳ xuống sẽ không tốn sức, có thoải mái không?”
Họ đang nói chuyện vui vẻ, như thể họ đang nói về một điều gì đó bình thường.
Nhưng những lời này, từng chữ khiến anh ta run lên vì sợ.
William… William ác ma định dùng cách này để tra tấn anh ta từng chút một đến chết sao?
Người công nhân nhặt một con dao sắc bén, mạnh bạo mở miệng anh ta để cắt lưỡi của anh ta.
Anh ta ra sức phản kháng nhưng tay chân đã bị trói chặt, không thể làm gì được.
Anh ta gầm lên một tiếng cuối cùng trước khi đầu lưỡi bị cắt mất.
“Kỷ Nguyệt Trâm Trâm… cô gạt tôi, cô gạt tôi…’ Cô ta nói rằng anh ta sẽ luôn thuận lợi và lần này sẽ không có sai lâm gì.
__ Nhưng tại sao nó lại thành như thế này.
Anh ta chửi bới, nguyền rủa những người này đều không thể chết tử tế được.
Kỷ Nguyệt Trâm Trâm đang ở trong bệnh viện, khi trở về bờ, cô ta đã bị sốt cao, hôn mê và được đưa đến bệnh viện, hôn mê sau bốn tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, vẫn hắt hơi không ngừng.
Không biết tại sao, tim đập thình thịch, có chút bất an, hình như đang xảy ra chuyện gì đó.
Kỷ Thiên Minh đứng bên giường, thấy tinh thần cô ta không yên, liền nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh à… anh có thế lực to lớn và có rất nhiều thợ săn tiên thưởng dưới tay anh. Hãy để họ kiểm tra giúp em xem hiện tại William thế nào? Được không?”
“Anh ta đối với em nói như vậy, em quan tâm anh ta làm gì?”
/2750
|