Chương 2870
Lúc này .Jenny mới chú ý đến Kỷ Nguyệt Trâm, nhíu mày, rất không vui nói: “Anh William, cô ta là ai, tại sao anh phải cứu cô ta?”
“Gô ấy… là một người bạn của tôi, vì tôi chịu mệt mỏi, tôi phải cứu cô ấy.”
“Bạn bè? Là kiểu rất trong sáng sao?” Jenny đã mười tám tuổi, cũng đã hiểu cái gì là tình cảm nam nữ.
Giữa đàn ông và phụ nữ không có tình bạn trong sáng.
“Đúng vậy, tôi và cô ấy… không thân, chỉ là Kagle bắt cô ấy tới đây, anh cả của cô ấy là Kỷ Thiên Minh, là người của chợ đen, tôi cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể đến cứu người…”
Khi nói đến đây, anh ta không hề nhìn Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta cố gắng ngước mắt nhìn về phía Neil: “Người anh muốn là tôi, có lẽ anh cũng không muốn đắc tội Kỷ Thiên Minh, thả cô ấy GIẾ “Được, anh là một người thẳng tanh.
Nếu anh đã dám đến, tôi cũng sẽ nói được làm được. Người đâu, đưa Kỷ Nguyệt Trâm rời khỏi Đảo Sương Mù.”
Ngay khi Neil vừa nói xong, không nghĩ tới bên ngoài có người vội vã chạy vào trong.
“Đại ca, có người xông lên Đảo Sương Mù, trên đảo Sương Mù có hai chiếc máy bay.”
“Có bao nhiêu người tới?”
“Một… một người…”
“Một người?” Neil rất kinh ngạc.
Một người vậy mà có thể đánh giết đến đây sao?
“Đối phương tự xưng là Kỷ Thiên Minh, còn ồn ào nói nếu ai dám động vào em gái của anh ta thì anh ta sẽ chém thành tám mảnh.”
“Anh trai!” Kỷ Nguyệt Trâm kích động nói: “Anh tôi đến cứu tôi rồi, William, chúng ta được cứu rồi.”
Cô ta mong đợi nhìn William, chỉ cần Kỷ Thiên Minh đến rồi, vậy tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết, cô ta vẫn là hiểu biết thực lực của Kỷ Thiên Minh.
Nhưng William lại tránh đi ánh mắt của cô ta, không trả lời.
Sự vui vẻ trên mặt cô ta từng chút đông lại, đến cuối cùng khuôn mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Anh ta không đi sao?
Ở lại nơi này chỉ còn đường chết.
Anh ta vì mình mới tới nơi này, cô ta không thể để anh ta ở lại mà không quan tâm.
Jenny ngẩng lên, tuổi còn nhỏ lại giả vờ dáng vẻ bà cụ non.
“Cô, không được nhìn chằm chăm người đàn ông của tôi, có biết xấu hổ hay không? Cô mau đi đi, một người phương Đồng tới đây, nhìn thật khó chịu, mau…”
“Tôi muốn cùng anh ấy rời đi, nếu không… nếu không tôi sẽ không đi nữa, mấy người cứ đợi đi, nếu như tôi xảy ra chuyện, chắc canh anh trai tôi sẽ không để yên cho mấy người.”
Kỷ Nguyệt Trâm tức giận nói.
Lần này, bọn họ rõ ràng cảm nhận chính xác được, cái gì gọi là mời thân đến thì dễ, đưa thần đi thì khó.
Khuôn mặt Kagle lộ vẻ căm ghét, nhấc súng chĩa vào cô ta.
“Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô?”
“Jenny.”
William mở miệng.
Lúc này .Jenny mới chú ý đến Kỷ Nguyệt Trâm, nhíu mày, rất không vui nói: “Anh William, cô ta là ai, tại sao anh phải cứu cô ta?”
“Gô ấy… là một người bạn của tôi, vì tôi chịu mệt mỏi, tôi phải cứu cô ấy.”
“Bạn bè? Là kiểu rất trong sáng sao?” Jenny đã mười tám tuổi, cũng đã hiểu cái gì là tình cảm nam nữ.
Giữa đàn ông và phụ nữ không có tình bạn trong sáng.
“Đúng vậy, tôi và cô ấy… không thân, chỉ là Kagle bắt cô ấy tới đây, anh cả của cô ấy là Kỷ Thiên Minh, là người của chợ đen, tôi cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể đến cứu người…”
Khi nói đến đây, anh ta không hề nhìn Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta cố gắng ngước mắt nhìn về phía Neil: “Người anh muốn là tôi, có lẽ anh cũng không muốn đắc tội Kỷ Thiên Minh, thả cô ấy GIẾ “Được, anh là một người thẳng tanh.
Nếu anh đã dám đến, tôi cũng sẽ nói được làm được. Người đâu, đưa Kỷ Nguyệt Trâm rời khỏi Đảo Sương Mù.”
Ngay khi Neil vừa nói xong, không nghĩ tới bên ngoài có người vội vã chạy vào trong.
“Đại ca, có người xông lên Đảo Sương Mù, trên đảo Sương Mù có hai chiếc máy bay.”
“Có bao nhiêu người tới?”
“Một… một người…”
“Một người?” Neil rất kinh ngạc.
Một người vậy mà có thể đánh giết đến đây sao?
“Đối phương tự xưng là Kỷ Thiên Minh, còn ồn ào nói nếu ai dám động vào em gái của anh ta thì anh ta sẽ chém thành tám mảnh.”
“Anh trai!” Kỷ Nguyệt Trâm kích động nói: “Anh tôi đến cứu tôi rồi, William, chúng ta được cứu rồi.”
Cô ta mong đợi nhìn William, chỉ cần Kỷ Thiên Minh đến rồi, vậy tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyết, cô ta vẫn là hiểu biết thực lực của Kỷ Thiên Minh.
Nhưng William lại tránh đi ánh mắt của cô ta, không trả lời.
Sự vui vẻ trên mặt cô ta từng chút đông lại, đến cuối cùng khuôn mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Anh ta không đi sao?
Ở lại nơi này chỉ còn đường chết.
Anh ta vì mình mới tới nơi này, cô ta không thể để anh ta ở lại mà không quan tâm.
Jenny ngẩng lên, tuổi còn nhỏ lại giả vờ dáng vẻ bà cụ non.
“Cô, không được nhìn chằm chăm người đàn ông của tôi, có biết xấu hổ hay không? Cô mau đi đi, một người phương Đồng tới đây, nhìn thật khó chịu, mau…”
“Tôi muốn cùng anh ấy rời đi, nếu không… nếu không tôi sẽ không đi nữa, mấy người cứ đợi đi, nếu như tôi xảy ra chuyện, chắc canh anh trai tôi sẽ không để yên cho mấy người.”
Kỷ Nguyệt Trâm tức giận nói.
Lần này, bọn họ rõ ràng cảm nhận chính xác được, cái gì gọi là mời thân đến thì dễ, đưa thần đi thì khó.
Khuôn mặt Kagle lộ vẻ căm ghét, nhấc súng chĩa vào cô ta.
“Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô?”
“Jenny.”
William mở miệng.
/2750
|