Chương 2866
Bệnh tình vẫn chưa thuyên giảm, cả người vần còn nặng nề.
Chẳng mấy chốc đã mười giờ, cô ta nhìn đồng hồ treo tường di chuyển từng chút, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.
Có hai người đàn ông mạnh mẽ xông vào, bắt lấy cô ta, nhìn bộ dáng giống như muốn đưa cô ta đi gặp người.
Cô ta biết… William đã đến.
Vì bản thân mình, đáng sao?
Cô ta bị đưa tới một tòa nhà được canh gác nghiêm ngặt.
Thang máy dừng lại ở tâng cao nhất, sau khi bước vào cô ta cũng không bất ngờ khi nhìn thấy William.
Anh ta rất thê thảm, bị Kagle đánh nằm trên mặt đất, cả người bị thương, máu tươi còn chảy ra từ khóe miệng.
Kagle biến thái dùng một con dao quân đội Thụy Sĩ sắc bén từng chút cứa lên người anh. Nhìn thấy bộ dáng đầm đìa máu tươi của William, anh ta điên cuồng cười lớn.
William cố nén đau đớn, không la hét, cũng không chịu thua.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta ra sức vùng vãy, mạnh mẽ đẩy Kagle ra, chạy về phía cô ta.
Những tên lính canh thấy anh ta di chuyển, đồng loạt lấy súng chĩa vào đầu anh ta, nhưng anh ta không quan tâm.
“Đừng động”
Kagle ngăn lại.
William siết chặt tay của Kỷ Nguyệt Trâm, phát hiện toàn thân cô ta nóng bừng.
“Cô làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?”
Anh ta vươn tay sờ trán cô, quả thực vô cùng nóng, toàn thân lấm tấm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng bất thường, nhưng miệng lại khô khốc tái nhợt, giống như bị lấy mất máu.
Trạng thái của cô ta lúc này thật gay go, cũng không biết liệu có thể kiên trì ra ngoài hay không.
“Bọn họ có làm gì cô không? Cô chịu ức hiếp sao?”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy giọng nói của anh ta, ra sức lắc đầu, muốn nói điều gì đó, nhưng một chữ cũng chưa nói ra được.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt vạt áo.
“Đừng khóc, có phải bọn họ đã ức hiếp cô không, nói cho tôi. Cô đừng khóc, cô như vậy tôi thật sự rất lo lắng.”
Tay chân William luống cuống, khi rơi vào trong tay Kagle anh cũng không hoảng loạn như vậy.
Nhưng nhìn thấy nước mắt của cô gái nhỏ này, nhất thời lòng anh ta rối loạn, tay chân luống cuống.
Anh ta ôm lấy cô ta vào trong lòng, tay lớn dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô ta, từng chút xoa dịu cảm xúc của cô ta.
“Cô đang sợ phải không? Đừng sợ, tôi sẽ đưa cô ra ngoài, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.”
Lời này, từng chữ mạnh mẽ vang lên.
Đây là một lời hứa.
Một người đàn ông, hứa hẹn với người phụ nữ mình yêu, nhất định sẽ đưa cô ra bình an ra ngoài.
Bệnh tình vẫn chưa thuyên giảm, cả người vần còn nặng nề.
Chẳng mấy chốc đã mười giờ, cô ta nhìn đồng hồ treo tường di chuyển từng chút, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lông ngực.
Có hai người đàn ông mạnh mẽ xông vào, bắt lấy cô ta, nhìn bộ dáng giống như muốn đưa cô ta đi gặp người.
Cô ta biết… William đã đến.
Vì bản thân mình, đáng sao?
Cô ta bị đưa tới một tòa nhà được canh gác nghiêm ngặt.
Thang máy dừng lại ở tâng cao nhất, sau khi bước vào cô ta cũng không bất ngờ khi nhìn thấy William.
Anh ta rất thê thảm, bị Kagle đánh nằm trên mặt đất, cả người bị thương, máu tươi còn chảy ra từ khóe miệng.
Kagle biến thái dùng một con dao quân đội Thụy Sĩ sắc bén từng chút cứa lên người anh. Nhìn thấy bộ dáng đầm đìa máu tươi của William, anh ta điên cuồng cười lớn.
William cố nén đau đớn, không la hét, cũng không chịu thua.
Khoảnh khắc nhìn thấy Kỷ Nguyệt Trâm, anh ta ra sức vùng vãy, mạnh mẽ đẩy Kagle ra, chạy về phía cô ta.
Những tên lính canh thấy anh ta di chuyển, đồng loạt lấy súng chĩa vào đầu anh ta, nhưng anh ta không quan tâm.
“Đừng động”
Kagle ngăn lại.
William siết chặt tay của Kỷ Nguyệt Trâm, phát hiện toàn thân cô ta nóng bừng.
“Cô làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không?”
Anh ta vươn tay sờ trán cô, quả thực vô cùng nóng, toàn thân lấm tấm mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng bất thường, nhưng miệng lại khô khốc tái nhợt, giống như bị lấy mất máu.
Trạng thái của cô ta lúc này thật gay go, cũng không biết liệu có thể kiên trì ra ngoài hay không.
“Bọn họ có làm gì cô không? Cô chịu ức hiếp sao?”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy giọng nói của anh ta, ra sức lắc đầu, muốn nói điều gì đó, nhưng một chữ cũng chưa nói ra được.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt vạt áo.
“Đừng khóc, có phải bọn họ đã ức hiếp cô không, nói cho tôi. Cô đừng khóc, cô như vậy tôi thật sự rất lo lắng.”
Tay chân William luống cuống, khi rơi vào trong tay Kagle anh cũng không hoảng loạn như vậy.
Nhưng nhìn thấy nước mắt của cô gái nhỏ này, nhất thời lòng anh ta rối loạn, tay chân luống cuống.
Anh ta ôm lấy cô ta vào trong lòng, tay lớn dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô ta, từng chút xoa dịu cảm xúc của cô ta.
“Cô đang sợ phải không? Đừng sợ, tôi sẽ đưa cô ra ngoài, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.”
Lời này, từng chữ mạnh mẽ vang lên.
Đây là một lời hứa.
Một người đàn ông, hứa hẹn với người phụ nữ mình yêu, nhất định sẽ đưa cô ra bình an ra ngoài.
/2750
|