Chương 2858
“Anh và em tuy là vợ chồng nhưng điện hạ và vương phi lại không cùng chăn gối. Chuyện em chưa có con nối dõi, bố và các đại thần luôn gây áp lực lên người điện hạ, nhưng anh cũng không để ý chút nào, vô tình áp lực ấy chuyển thành gánh nặng của em. Có mơ em cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày đặt lên vai của mình là gánh nặng của người thừa kế đất nước.”
“Em đã từng oán giận điện hạ, nghĩ đến việc hủy hoại điện hạ và hủy đi cả người bệ hạ yêu. Nhưng… “
“Nhưng cái gì? “
Halley càng lúc càng tò mò.
Vương phi dừng lại, dường như tối nay cô ấy đã nói quá nhiều và gần như không thể kiểm soát được chính mình.
Cô ấy dường như đã quen nhãn nhịn, vì dòng họ khổ cực cũng có thể chịu được.
Thế nhưng hiện tại, cô ấy không nhịn được nói lung tung sợ răng việc này sẽ không tốt đối với bố cô ấy.
Nghĩ đến cái gì đó, cô ấy trực tiếp quỳ xuống mặt đất nói: ‘Điện hạ có thể trừng phạt em nhưng đừng giận cá chém thớt, tức giận lên người bố em được không?”
“Đừng sợ, anh chỉ muốn nghe chuyện trước đây của em.”
Halley mềm lòng, anh ta vẫn luôn nghĩ cô ấy là một Vương phi nhàm chán giống như một con thỏ nhỏ chỉ biết nhân nhịn.
Đến bây giờ mới biết, thế nhưng tính tình cô ấy cũng rất cương nghị, tâm tình như gương, nội tâm kín đáo.
Chuyện này không thể trách bản thân cô ấy giấu kỹ, mà là anh ta đã bỏ mặc cô ấy quá lâu, chưa từng nhiệt tình đối đãi. .
Nói cho cùng đều là lỗi của anh ta.
Anh ta oán trách Diên không cho anh ta cơ hội, chỉ vì xu hướng tình dục của anh ấy rất bình thường, anh ấy yêu phụ nữ.
Mà anh ta cũng đã từng yêu phụ nữ, chưa bao giờ anh ta nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại yêu một người đàn ông.
Anh ta từng mù quáng, nghĩ cách đối phó với Hứa Trúc Linh để hủy hoại Diên.
Lại vì tình yêu, buông bỏ, mong cậu ấy sống tốt hơn.
Anh ta cảm thấy mình là một người đáng thương, chính bản thân mình lại giống hệt Vương phi, như vậy sao lại có thể trách tội.
Yêu cô ấy, giống như là tự cho mình một cơ hội, một hết cục khác Anh ta bước tới đỡ cô ấy dậy, dường như lúc này mới nhận ra cô ấy rất gầy, khung xương cũng nhỏ, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng.
“Nói tiếp đi, anh cũng không phải hôn quân vì chuyện này lại có thể phế Vương phi của mình. Huống chỉ đối với Vương phi của mình, anh thấy rất vừa lòng.”
Nghe xong cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghĩ gì nói: “Thay đổi là vì điện hạ, bởi vì điện hạ không xuống tay với Diên. Trong lòng điện hạ em luôn là người tốt nhất, vậy nên em học theo điện hạ. Nếu điện hạ không làm điều đó, em cũng không làm. Cũng giống như việc anh yêu người khác, em lại yêu anh. Tình yêu của anh là thầm lặng, tình yêu của em cũng vậy. Tình yêu của anh giống như giỏ tre múc nước, tình yêu của em lại giống như mò trăng dưới đáy hồ”
“Đều là cảnh ngộ như nhau, cho nên… em muốn đối xử thật tốt với điện hạ, nếu không vết thương của điện hạ làm thế nào để chữa lành? Rất khó để tự chữa lành.”
“Còn em thì sao? Còn vết thương của em thì sao?”
“Em là phụ nữ, gả cho anh trở thành Vương phi, bổn phận của em là phải tuân theo các quy tắc.”
“Anh và em tuy là vợ chồng nhưng điện hạ và vương phi lại không cùng chăn gối. Chuyện em chưa có con nối dõi, bố và các đại thần luôn gây áp lực lên người điện hạ, nhưng anh cũng không để ý chút nào, vô tình áp lực ấy chuyển thành gánh nặng của em. Có mơ em cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày đặt lên vai của mình là gánh nặng của người thừa kế đất nước.”
“Em đã từng oán giận điện hạ, nghĩ đến việc hủy hoại điện hạ và hủy đi cả người bệ hạ yêu. Nhưng… “
“Nhưng cái gì? “
Halley càng lúc càng tò mò.
Vương phi dừng lại, dường như tối nay cô ấy đã nói quá nhiều và gần như không thể kiểm soát được chính mình.
Cô ấy dường như đã quen nhãn nhịn, vì dòng họ khổ cực cũng có thể chịu được.
Thế nhưng hiện tại, cô ấy không nhịn được nói lung tung sợ răng việc này sẽ không tốt đối với bố cô ấy.
Nghĩ đến cái gì đó, cô ấy trực tiếp quỳ xuống mặt đất nói: ‘Điện hạ có thể trừng phạt em nhưng đừng giận cá chém thớt, tức giận lên người bố em được không?”
“Đừng sợ, anh chỉ muốn nghe chuyện trước đây của em.”
Halley mềm lòng, anh ta vẫn luôn nghĩ cô ấy là một Vương phi nhàm chán giống như một con thỏ nhỏ chỉ biết nhân nhịn.
Đến bây giờ mới biết, thế nhưng tính tình cô ấy cũng rất cương nghị, tâm tình như gương, nội tâm kín đáo.
Chuyện này không thể trách bản thân cô ấy giấu kỹ, mà là anh ta đã bỏ mặc cô ấy quá lâu, chưa từng nhiệt tình đối đãi. .
Nói cho cùng đều là lỗi của anh ta.
Anh ta oán trách Diên không cho anh ta cơ hội, chỉ vì xu hướng tình dục của anh ấy rất bình thường, anh ấy yêu phụ nữ.
Mà anh ta cũng đã từng yêu phụ nữ, chưa bao giờ anh ta nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại yêu một người đàn ông.
Anh ta từng mù quáng, nghĩ cách đối phó với Hứa Trúc Linh để hủy hoại Diên.
Lại vì tình yêu, buông bỏ, mong cậu ấy sống tốt hơn.
Anh ta cảm thấy mình là một người đáng thương, chính bản thân mình lại giống hệt Vương phi, như vậy sao lại có thể trách tội.
Yêu cô ấy, giống như là tự cho mình một cơ hội, một hết cục khác Anh ta bước tới đỡ cô ấy dậy, dường như lúc này mới nhận ra cô ấy rất gầy, khung xương cũng nhỏ, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng.
“Nói tiếp đi, anh cũng không phải hôn quân vì chuyện này lại có thể phế Vương phi của mình. Huống chỉ đối với Vương phi của mình, anh thấy rất vừa lòng.”
Nghe xong cô ấy thở phào nhẹ nhõm, cũng không nghĩ gì nói: “Thay đổi là vì điện hạ, bởi vì điện hạ không xuống tay với Diên. Trong lòng điện hạ em luôn là người tốt nhất, vậy nên em học theo điện hạ. Nếu điện hạ không làm điều đó, em cũng không làm. Cũng giống như việc anh yêu người khác, em lại yêu anh. Tình yêu của anh là thầm lặng, tình yêu của em cũng vậy. Tình yêu của anh giống như giỏ tre múc nước, tình yêu của em lại giống như mò trăng dưới đáy hồ”
“Đều là cảnh ngộ như nhau, cho nên… em muốn đối xử thật tốt với điện hạ, nếu không vết thương của điện hạ làm thế nào để chữa lành? Rất khó để tự chữa lành.”
“Còn em thì sao? Còn vết thương của em thì sao?”
“Em là phụ nữ, gả cho anh trở thành Vương phi, bổn phận của em là phải tuân theo các quy tắc.”
/2750
|