Chương 2834
“Đêm nay ngủ phòng riêng.”
“Nhưng đêm nay chúng ta động phòng…”
“Câm miệng, đi ngủ.”
Cô ấy nói thẳng, sau đó đi vào phòng.
Nhưng khi mở cửa bước vào, cô ấy thật sự bị sốc.
Căn phòng sau cánh cửa… hóa ra toàn một màu hồng.
Chiếc giường màu hồng dịu dàng, tất cả đều là búp bê, giấy dán tường cũng rất nữ tính. Ngoài ra còn có một tủ quần áo cao từ trần đến sàn, chứa đầy những chiếc váy xinh xắn, rất thích hợp để mặc vào mùa hè.
Có điều gì đó quen thuộc ở đây, một phiên bản phóng to của ngôi nhà mà cô ấy cho thuê.
“Diệu Miêu, đây là phòng của cô.”
“Tôi không mù, ai kêu cậu chuẩn bị vậy?”
“Sau đêm đó, khi cô rời đi, tôi thường trở lại căn nhà cho thuê đó…”
“Trong đầu anh đang nghĩ về đêm đó sao?” Cô ấy sững sờ. Ngay lập tức cậu ta đỏ mặt, cúi đầu lắp bắp: “Tôi…
tôi không có. Tôi chỉ nghĩ cô thích phong cách này nên mới làm như thế này. Đương nhiên… đương nhiên, đêm đó thật sự khắc sâu trong trí nhớ của tôi, tôi… lân đầu tiên của tôi. “
Chân tay cậu ta hơi luống cuống, lắp bắp giải thích, vì sợ Diệu Miêu nghĩ anh ta dơ bẩn.
Diệu Miêu thấy thế cũng cảm thấy hơi đau lòng, thái độ cũng không còn mạnh mẽ như vậy nữa.
Cô ấy cho rằng mình vô cớ gây sự và dữ dẫn một chút thì cậu ta sẽ thấy khó mà lui.
Cô ấy dịu giọng: “Cậu đừng khẩn trương, chỉ là hỏi một chút thôi. Tôi cảm thấy trong phòng này hình như có mùi nước hoa phụ nữ. Tuy rất nhẹ nhưng tôi chắc canh ta đó là nước hoa của phụ nữ.
Cô ấy bắt đầu xem xét từng phòng, phát hiện ra mùi thơm càng nồng hơn hơn ở trong phòng được sắp xếp lại sạch sẽ. – Cô ấy tìm kiếm hồi lâu, sau đó tìm thấy một chiếc vòng cổ của con gái, nhanh chóng hỏi: ‘Cái này ở đâu ra?”
“Lê Sa.”
“Lê Sa?”
Cô ấy nhất thời cảm thấy có chút không vui, chẳng lẽ cô ta từ trước đến nay sống ở nơi đây sao?
“Cô ta từng sống ở đây hơn một năm.
“Cái gì? Hai người đã sống cùng một mái nhà trong một năm.”
“Không chỉ hai người bọn tôi, mà còn có những người cô ấy đưa tới. Bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường, tôi chỉ đang giúp cô ấy.”
“Quên đi, tôi tin tưởng cậu, bây giờ Lê Sa đã ở cùng Diên, không nghĩ là hai người là có chuyện gì được.”
Cô ấy không nghi ngờ nữa, thật là lãng phí thời gian và chẳng ích lợi gì cho bản thân.
Cô ấy cũng tìm thấy rất nhiều đồ vật kỳ lạ.
Bong bóng, búp bê vải, đủ thứ loại đồ chơi dành cho bé gái.
Đầy một nhà kho, từng chiếc được đóng gói cẩn thận.
“Cái gì đây?”
“Đêm nay ngủ phòng riêng.”
“Nhưng đêm nay chúng ta động phòng…”
“Câm miệng, đi ngủ.”
Cô ấy nói thẳng, sau đó đi vào phòng.
Nhưng khi mở cửa bước vào, cô ấy thật sự bị sốc.
Căn phòng sau cánh cửa… hóa ra toàn một màu hồng.
Chiếc giường màu hồng dịu dàng, tất cả đều là búp bê, giấy dán tường cũng rất nữ tính. Ngoài ra còn có một tủ quần áo cao từ trần đến sàn, chứa đầy những chiếc váy xinh xắn, rất thích hợp để mặc vào mùa hè.
Có điều gì đó quen thuộc ở đây, một phiên bản phóng to của ngôi nhà mà cô ấy cho thuê.
“Diệu Miêu, đây là phòng của cô.”
“Tôi không mù, ai kêu cậu chuẩn bị vậy?”
“Sau đêm đó, khi cô rời đi, tôi thường trở lại căn nhà cho thuê đó…”
“Trong đầu anh đang nghĩ về đêm đó sao?” Cô ấy sững sờ. Ngay lập tức cậu ta đỏ mặt, cúi đầu lắp bắp: “Tôi…
tôi không có. Tôi chỉ nghĩ cô thích phong cách này nên mới làm như thế này. Đương nhiên… đương nhiên, đêm đó thật sự khắc sâu trong trí nhớ của tôi, tôi… lân đầu tiên của tôi. “
Chân tay cậu ta hơi luống cuống, lắp bắp giải thích, vì sợ Diệu Miêu nghĩ anh ta dơ bẩn.
Diệu Miêu thấy thế cũng cảm thấy hơi đau lòng, thái độ cũng không còn mạnh mẽ như vậy nữa.
Cô ấy cho rằng mình vô cớ gây sự và dữ dẫn một chút thì cậu ta sẽ thấy khó mà lui.
Cô ấy dịu giọng: “Cậu đừng khẩn trương, chỉ là hỏi một chút thôi. Tôi cảm thấy trong phòng này hình như có mùi nước hoa phụ nữ. Tuy rất nhẹ nhưng tôi chắc canh ta đó là nước hoa của phụ nữ.
Cô ấy bắt đầu xem xét từng phòng, phát hiện ra mùi thơm càng nồng hơn hơn ở trong phòng được sắp xếp lại sạch sẽ. – Cô ấy tìm kiếm hồi lâu, sau đó tìm thấy một chiếc vòng cổ của con gái, nhanh chóng hỏi: ‘Cái này ở đâu ra?”
“Lê Sa.”
“Lê Sa?”
Cô ấy nhất thời cảm thấy có chút không vui, chẳng lẽ cô ta từ trước đến nay sống ở nơi đây sao?
“Cô ta từng sống ở đây hơn một năm.
“Cái gì? Hai người đã sống cùng một mái nhà trong một năm.”
“Không chỉ hai người bọn tôi, mà còn có những người cô ấy đưa tới. Bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường, tôi chỉ đang giúp cô ấy.”
“Quên đi, tôi tin tưởng cậu, bây giờ Lê Sa đã ở cùng Diên, không nghĩ là hai người là có chuyện gì được.”
Cô ấy không nghi ngờ nữa, thật là lãng phí thời gian và chẳng ích lợi gì cho bản thân.
Cô ấy cũng tìm thấy rất nhiều đồ vật kỳ lạ.
Bong bóng, búp bê vải, đủ thứ loại đồ chơi dành cho bé gái.
Đầy một nhà kho, từng chiếc được đóng gói cẩn thận.
“Cái gì đây?”
/2750
|