Chương 2828
Anh ta bỗng nhiên chuyển chủ đề, cô ta hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.
Gô ta hơi khó hiểu, nói: “Ý anh là…
tôi ăn ít đường để tránh bị tiểu đường sao?”
Đầu dây bên kia im lặng kéo dài.
“Chỉ số thông minh của cô rất tốt.”
Anh ta bất lực nói.
Anh thực sự hy vọng cô ấy có những thứ này.
“Tôi biết, chỉ số thông minh của tôi đương nhiên rất tốt.”
“Cô lớn như vậy thật không dễ gì, anh trai cô khó tránh vất vả.” Lúc này William có chút thông cảm cho Kỷ Thiên Minh, từ nhỏ đến lớn không bị Kỷ Nguyệt Trâm chọc cho tức chết, thật không dễ dàng.
“Ừm, anh trai tôi chăm sóc tôi thực sự rất vất vả.”
“Đột nhiên tôi cảm thấy mình không thở nổi.”
“Hả? Vết thương nặng hơn rồi sao?”
“Quên đi… cúp điện thoại đi, tôi sợ rằng ngày mai cô thấy là một cái xác.’ “Phải, phải, đi ngủ sớm đi, thức khuya sẽ đột tử. Tôi cũng đi ngủ đây, người nghèo nên ngủ nhiều một chút như vậy chỉ phí làm đẹp sẽ bớt tốn kém.
“.”
William thật sự rất khó nói chuyện tiếp, sợ rằng mình thật sự sẽ bị tức chết.
Anh ta muốn hỏi cô ta chọc giận mình như vậy thì có gì tốt chứ? Có phải cô ta là gián điệp được kẻ thù phái tới không?
Anh ta cúp điện thoại, nhíu mày, cảm thấy… thật mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi khi nói chuyện với cô ta.
Tại sao… vẫn mắc kẹt trong đó, không thể tự giải thoát ra? Anh ta bất lực mỉm cười, nụ cười lộ rõ vẻ ngọt ngào.
Vào giữa đêm…
Kỷ Thiên Minh mơ mơ màng màng khát nước, thức dậy uống nước thì phát hiện ra mình đã về đến nhà.
Trên tủ đầu giường vẫn còn đặt một cốc nước, dường như biết rõ anh ta cân gì.
Anh ta động lòng, lập tức đứng dậy và đi về phía phòng của Kỷ Nguyệt Trâm.
Đẩy cửa ra, ánh đèn hành lang chiếu vào, anh ta nhìn thấy một cô gái nhỏ bé bị đang ngủ rất say.
Cô ta đã trở vê.
Anh ta cười mỉm, khe khẽ đi vào trong phòng, sợ quấy rây giấc mộng đẹp của cô ta.
Cô ta cũng không biết mình đang mơ gì, liếm môi, có vẻ rất ngon.
Anh ta ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve má cô ta.
Dường như cô ta cảm nhận được điều đó, giống như một con mèo ngây thơ, cọ cọ vào lòng bàn tay anh ta.
“Ủa… Anh, sao anh lại đến đây?”
Gô ta mở to đôi mắt ngái ngủ ngơ ngác nhìn anh trai mình.
“Anh đã làm em tỉnh giấc à?”
Anh ta bỗng nhiên chuyển chủ đề, cô ta hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.
Gô ta hơi khó hiểu, nói: “Ý anh là…
tôi ăn ít đường để tránh bị tiểu đường sao?”
Đầu dây bên kia im lặng kéo dài.
“Chỉ số thông minh của cô rất tốt.”
Anh ta bất lực nói.
Anh thực sự hy vọng cô ấy có những thứ này.
“Tôi biết, chỉ số thông minh của tôi đương nhiên rất tốt.”
“Cô lớn như vậy thật không dễ gì, anh trai cô khó tránh vất vả.” Lúc này William có chút thông cảm cho Kỷ Thiên Minh, từ nhỏ đến lớn không bị Kỷ Nguyệt Trâm chọc cho tức chết, thật không dễ dàng.
“Ừm, anh trai tôi chăm sóc tôi thực sự rất vất vả.”
“Đột nhiên tôi cảm thấy mình không thở nổi.”
“Hả? Vết thương nặng hơn rồi sao?”
“Quên đi… cúp điện thoại đi, tôi sợ rằng ngày mai cô thấy là một cái xác.’ “Phải, phải, đi ngủ sớm đi, thức khuya sẽ đột tử. Tôi cũng đi ngủ đây, người nghèo nên ngủ nhiều một chút như vậy chỉ phí làm đẹp sẽ bớt tốn kém.
“.”
William thật sự rất khó nói chuyện tiếp, sợ rằng mình thật sự sẽ bị tức chết.
Anh ta muốn hỏi cô ta chọc giận mình như vậy thì có gì tốt chứ? Có phải cô ta là gián điệp được kẻ thù phái tới không?
Anh ta cúp điện thoại, nhíu mày, cảm thấy… thật mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi khi nói chuyện với cô ta.
Tại sao… vẫn mắc kẹt trong đó, không thể tự giải thoát ra? Anh ta bất lực mỉm cười, nụ cười lộ rõ vẻ ngọt ngào.
Vào giữa đêm…
Kỷ Thiên Minh mơ mơ màng màng khát nước, thức dậy uống nước thì phát hiện ra mình đã về đến nhà.
Trên tủ đầu giường vẫn còn đặt một cốc nước, dường như biết rõ anh ta cân gì.
Anh ta động lòng, lập tức đứng dậy và đi về phía phòng của Kỷ Nguyệt Trâm.
Đẩy cửa ra, ánh đèn hành lang chiếu vào, anh ta nhìn thấy một cô gái nhỏ bé bị đang ngủ rất say.
Cô ta đã trở vê.
Anh ta cười mỉm, khe khẽ đi vào trong phòng, sợ quấy rây giấc mộng đẹp của cô ta.
Cô ta cũng không biết mình đang mơ gì, liếm môi, có vẻ rất ngon.
Anh ta ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve má cô ta.
Dường như cô ta cảm nhận được điều đó, giống như một con mèo ngây thơ, cọ cọ vào lòng bàn tay anh ta.
“Ủa… Anh, sao anh lại đến đây?”
Gô ta mở to đôi mắt ngái ngủ ngơ ngác nhìn anh trai mình.
“Anh đã làm em tỉnh giấc à?”
/2750
|