Chương 2826
“Tôi muốn về… gặp anh trai.”
Nhìn thấy Willlam đau lòng vì Charlotte , đột nhiên cô muốn đi gặp Kỷ Thiên Minh.
Cô ta không thể tưởng tượng nếu Kỷ Thiên Minh rời xa cô ta sẽ có cảm giác gì.
Cũng may không phải đợi đến kiếp sau, bọn họ sẽ có thế sống lâu trăm tuổi.
William nghe xong, cũng không ngăn cản.
Bỏ qua sự ích kỷ, anh ta không thể phủ nhận rằng họ là anh em một nhà, Kỷ Nguyệt Trâm rất quan tâm đến người anh trai này.
“Xe có thể đưa cho cô, nhưng cô nhớ đường trở về sao?”
“Cái này…”
“Tôi sẽ nhờ người đưa cô về.”
Cô ta gật đầu, cảm thấy có lỗi nhìn anh ta, nửa đêm vẫn còn gây phiền phức.
Nhưng bây giờ cô ta rất muốn được nhìn thấy Kỷ Thiên Minh, ôm anh ta một cái, cảm ơn anh ta đã ở bên cạnh mình suốt những năm qua.
Không phải ai cũng may mắn có được một người anh trai yêu thương mình như thế này.
Ít phút sau người do William sắp xếp đã đến, cô ta vội vã về nhà, căn nhà trống không, lạnh lẽo.
Kỷ Thiên Minh không trở vê sao?
Cô ta đến khách sạn, quán bar gần đó để tìm, cuối cùng cũng tìm thấy anh ta.
Anh ta uống say, bất tỉnh nằm trên bàn.
Khi ai đó đến gần, anh ta vẫn có thể vây tay rồi từ chối bắt chuyện.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, trong lòng Kỷ Nguyệt Trâm yên tĩnh trở lại.
“Anh…
Gô ta hét lên, sau đó chạy về phía anh ta.
Anh ta say rượu ngủ đến mơ màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía mình.
Anh ta lại đang mơ.
Bằng không, làm sao lại nhìn thấy cô ấy ở đây, vào lúc này cô ấy hẳn là đang ở bên cạnh William.
Chắc là do có người đang xông đến, tại sao… lại giống cô ấy như vậy?
Anh ta loạng xoạng đứng dậy, trời đất quay cuồng, khi chuẩn bị ngã xuống được cô gái nhỏ giữ lại.
“Anh, anh không sao chứ? Sao lại uống nhiều như vậy, người đầy mùi rượu thối muốn chết. Mau về nhà cùng em.”
Cô ta đỡ anh trai mình dậy, định đưa anh ta trở về. Thế nhưng anh ta sống chết cũng không chịu đi, giữ cô ta lại sau đó cẩn thận chăm chú nhìn.
“Cô… tại sao lại nhìn giống em gái tôi vậy?”
“Quả nhiên uống đến mất trí, từ lúc nào em không phải em gái của anh.”
“Không đúng… cô ấy sẽ không đến, cô ấy có bạn trai nên đã không nhớ tới người anh trai này. Cô ấy nói rằng tôi sẽ cô độc đến chết, sau đó… cô ấy đã bỏ rơi tôi.”
“Tôi muốn về… gặp anh trai.”
Nhìn thấy Willlam đau lòng vì Charlotte , đột nhiên cô muốn đi gặp Kỷ Thiên Minh.
Cô ta không thể tưởng tượng nếu Kỷ Thiên Minh rời xa cô ta sẽ có cảm giác gì.
Cũng may không phải đợi đến kiếp sau, bọn họ sẽ có thế sống lâu trăm tuổi.
William nghe xong, cũng không ngăn cản.
Bỏ qua sự ích kỷ, anh ta không thể phủ nhận rằng họ là anh em một nhà, Kỷ Nguyệt Trâm rất quan tâm đến người anh trai này.
“Xe có thể đưa cho cô, nhưng cô nhớ đường trở về sao?”
“Cái này…”
“Tôi sẽ nhờ người đưa cô về.”
Cô ta gật đầu, cảm thấy có lỗi nhìn anh ta, nửa đêm vẫn còn gây phiền phức.
Nhưng bây giờ cô ta rất muốn được nhìn thấy Kỷ Thiên Minh, ôm anh ta một cái, cảm ơn anh ta đã ở bên cạnh mình suốt những năm qua.
Không phải ai cũng may mắn có được một người anh trai yêu thương mình như thế này.
Ít phút sau người do William sắp xếp đã đến, cô ta vội vã về nhà, căn nhà trống không, lạnh lẽo.
Kỷ Thiên Minh không trở vê sao?
Cô ta đến khách sạn, quán bar gần đó để tìm, cuối cùng cũng tìm thấy anh ta.
Anh ta uống say, bất tỉnh nằm trên bàn.
Khi ai đó đến gần, anh ta vẫn có thể vây tay rồi từ chối bắt chuyện.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, trong lòng Kỷ Nguyệt Trâm yên tĩnh trở lại.
“Anh…
Gô ta hét lên, sau đó chạy về phía anh ta.
Anh ta say rượu ngủ đến mơ màng, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, dường như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía mình.
Anh ta lại đang mơ.
Bằng không, làm sao lại nhìn thấy cô ấy ở đây, vào lúc này cô ấy hẳn là đang ở bên cạnh William.
Chắc là do có người đang xông đến, tại sao… lại giống cô ấy như vậy?
Anh ta loạng xoạng đứng dậy, trời đất quay cuồng, khi chuẩn bị ngã xuống được cô gái nhỏ giữ lại.
“Anh, anh không sao chứ? Sao lại uống nhiều như vậy, người đầy mùi rượu thối muốn chết. Mau về nhà cùng em.”
Cô ta đỡ anh trai mình dậy, định đưa anh ta trở về. Thế nhưng anh ta sống chết cũng không chịu đi, giữ cô ta lại sau đó cẩn thận chăm chú nhìn.
“Cô… tại sao lại nhìn giống em gái tôi vậy?”
“Quả nhiên uống đến mất trí, từ lúc nào em không phải em gái của anh.”
“Không đúng… cô ấy sẽ không đến, cô ấy có bạn trai nên đã không nhớ tới người anh trai này. Cô ấy nói rằng tôi sẽ cô độc đến chết, sau đó… cô ấy đã bỏ rơi tôi.”
/2750
|