Chương 2823
“Hóa ra là như vậy, cho nên… tôi đã biết được bí mật giúp anh thoát chết rồi phải không?
“Ừm”
“Anh yên tâm tôi sẽ không nói với ai đâu.”
Cô ta vỗ ngực nói.
Lúc này William mới gật gật đầu, dò hỏi xem tối nay cô ta sẽ ngủ ở đâu.
Cô ta cũng muốn ngủ trong phòng của Charlotte, nhưng khi nghĩ đến cơn ác mộng đêm đó, cô ta cảm thấy có hơi sợ hãi.
Suy nghĩ một lúc, cô ta thấy tốt nhất mình nên ngủ trên ghế sofa.
Nhỡ như đến đêm anh ta còn cần gì thì sao?
“Tôi ngủ ở đây đi, Kỷ thiên Minh cũng sẽ không đến tìm tôi, không biết giờ này đang ở cùng cô gái nào rồi. Nếu buổi tối có gì không tiện thì gọi tôi dậy biết không?”
“Ngủ trên ghế sô pha, có khó chịu lắm không?”
“Tôi thấp mà, nên ngủ ở sô pha rất vừa vặn, tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước.”
Cô ta ngáp một cái rồi nằm xuống ghế sô pha.
William nhìn thấy cô ta đã đi ngủ, anh ta cũng yên tâm.
Thời gian qua đi, cô ta mê man chìm vào giấc ngủ, dường như nghe thấy tiếng động.
Cô ta sững sờ mở mắt ra, đúng lúc thấy William đứng dậy mở cửa đi vào mật đạo.
Trước khi bước vào anh ta còn nhìn cô ta một cái, sau đó che miệng vết thương lại rồi đi xuống.
Ngay sau đó mật đạo bị đóng lại, căn phòng rơi vào một mảng yên tĩnh.
Dường như cô ta nghe thấy tiếng hét, chẳng lẽ… ở dưới mật đạo còn có người?
Cô ta không chắc, nhưng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho William, anh ta bị thương như vậy không biết còn vào đó làm gì nữa.
Đột nhiên, một giọng nói tức giận từ bên dưới vang lên.
Cô ta không thể nhịn được nữa, nhanh chóng mở cửa đi xuống.
Đèn đều được bật sáng lên, con đường không quá tối tăm như cô ta thấy, đi hết con đường thì cô ta nhìn thấy một người ở trong nhà giam đang bóp cổ William.
Bây giờ anh ta đang rất yếu nên không thể thoát ra.
Lúc nhìn thấy chuyện này, Kỷ Nguyệt Trâm không chần chừ lao đến cắn vào tay người đàn ông kia.
Người nọ đau đớn nên đã buông tay ra, sau đó nhìn họ với ánh mắt giận dữ.
Lúc này William mới có thể hít không khí vào, anh ta nhanh chóng thở dốc.
“Anh không sao chứ?”
Cô ta không ngừng vô lưng, lo lắng cho anh ta.
Chờ cả nửa ngày anh ta mới dám trốn cô ta đi xuống, không ngờ lại để cô †a cứu mình một mạng .
“Không sao, đỡ hơn rồi.
“Anh ta là ai? Sao lại bị nhốt ở chỗ này?”
Cô ta có hơi sợ hãi chỉ vào người bị giam giữ, trên mặt anh ta có một vết sẹo đáng sợ, cả người gầy xơ xác, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Anh ta… là Kagle.”
“Hóa ra là như vậy, cho nên… tôi đã biết được bí mật giúp anh thoát chết rồi phải không?
“Ừm”
“Anh yên tâm tôi sẽ không nói với ai đâu.”
Cô ta vỗ ngực nói.
Lúc này William mới gật gật đầu, dò hỏi xem tối nay cô ta sẽ ngủ ở đâu.
Cô ta cũng muốn ngủ trong phòng của Charlotte, nhưng khi nghĩ đến cơn ác mộng đêm đó, cô ta cảm thấy có hơi sợ hãi.
Suy nghĩ một lúc, cô ta thấy tốt nhất mình nên ngủ trên ghế sofa.
Nhỡ như đến đêm anh ta còn cần gì thì sao?
“Tôi ngủ ở đây đi, Kỷ thiên Minh cũng sẽ không đến tìm tôi, không biết giờ này đang ở cùng cô gái nào rồi. Nếu buổi tối có gì không tiện thì gọi tôi dậy biết không?”
“Ngủ trên ghế sô pha, có khó chịu lắm không?”
“Tôi thấp mà, nên ngủ ở sô pha rất vừa vặn, tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước.”
Cô ta ngáp một cái rồi nằm xuống ghế sô pha.
William nhìn thấy cô ta đã đi ngủ, anh ta cũng yên tâm.
Thời gian qua đi, cô ta mê man chìm vào giấc ngủ, dường như nghe thấy tiếng động.
Cô ta sững sờ mở mắt ra, đúng lúc thấy William đứng dậy mở cửa đi vào mật đạo.
Trước khi bước vào anh ta còn nhìn cô ta một cái, sau đó che miệng vết thương lại rồi đi xuống.
Ngay sau đó mật đạo bị đóng lại, căn phòng rơi vào một mảng yên tĩnh.
Dường như cô ta nghe thấy tiếng hét, chẳng lẽ… ở dưới mật đạo còn có người?
Cô ta không chắc, nhưng đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho William, anh ta bị thương như vậy không biết còn vào đó làm gì nữa.
Đột nhiên, một giọng nói tức giận từ bên dưới vang lên.
Cô ta không thể nhịn được nữa, nhanh chóng mở cửa đi xuống.
Đèn đều được bật sáng lên, con đường không quá tối tăm như cô ta thấy, đi hết con đường thì cô ta nhìn thấy một người ở trong nhà giam đang bóp cổ William.
Bây giờ anh ta đang rất yếu nên không thể thoát ra.
Lúc nhìn thấy chuyện này, Kỷ Nguyệt Trâm không chần chừ lao đến cắn vào tay người đàn ông kia.
Người nọ đau đớn nên đã buông tay ra, sau đó nhìn họ với ánh mắt giận dữ.
Lúc này William mới có thể hít không khí vào, anh ta nhanh chóng thở dốc.
“Anh không sao chứ?”
Cô ta không ngừng vô lưng, lo lắng cho anh ta.
Chờ cả nửa ngày anh ta mới dám trốn cô ta đi xuống, không ngờ lại để cô †a cứu mình một mạng .
“Không sao, đỡ hơn rồi.
“Anh ta là ai? Sao lại bị nhốt ở chỗ này?”
Cô ta có hơi sợ hãi chỉ vào người bị giam giữ, trên mặt anh ta có một vết sẹo đáng sợ, cả người gầy xơ xác, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
“Anh ta… là Kagle.”
/2750
|