Chương 2804
“Anh à… anh sao vậy? Đêm nay sao anh thật sự bất thường, có chuyện gì sao?”
“Anh không sao, chính em mới là người có vấn đề, vì sao lại muốn tìm một nửa kia, anh đối xử không tốt với em sao?”
“Gia đình và tình yêu khác nhau…”
“Có gì khác nhau? Anh trai cũng rất yêu thương em mà.”
Cô ta vấn chưa nói ra lời của mình, thì bị Kỷ Thiên Minh lạnh lùng cắt ngang.
Sắc mặt anh ta lúc này rất tệ, mệt mỏi, nặng nề, giống như một con dã thú đang sụp đổ vì bị giam câm.
Từ trước đến nay Kỷ Nguyệt Trâm chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như thế này, có chút sợ hãi, thân thể gầy yếu của cô ta khế run lên.
Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, không kìm được ôm chặt cô ta vào lòng.
“Anh… chỉ là sợ mất em thôi. Chúng ta đã sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ.
Anh không muốn mất em.”
“Em sẽ mãi là em gái của anh, làm sao anh có thể mất đi em chứ?”
Cô ta dè dặt nói, sau khi do dự một chút, cô nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé võ nhẹ vào lưng anh ta.
“Không giống nhau… em hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì, làm sao có thể biết chứ?”
Kỷ Thiên Minh nói với một cảm xúc sụp đổ.
Anh ta đối với em gái mình, vẫn luôn là tình yêu giữa nam và nữ, đã nhiều năm như vậy.
Nhưng cô ta… cô gái ngốc nghếch này chẳng hiểu gì cả.
Đây không phải là điều anh ta muốn.
Anh ta không sợ thất bại trong tình cảm, quan trọng là anh ta chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình, không dám bày tỏ, đó mới là đau khổ nhất.
“Tại sao… em lại là em gái của anh?”
Kỷ Thiên Minh ôm chặt lấy cô ta, giọng nói khàn khàn khác thường.
Kỷ Nguyệt Trâm không hiểu anh ta đang nói cái gì, vẻ mặt cô ta ngỡ ngàng.
“Anh… rốt cuộc anh bị sao vậy?”
“Anh đói rồi… ăn cơm thôi.”
Anh ta kiềm chế cảm xúc, chỉ biết nghiến răng nuốt nước bọt vào bụng.
“Vậy em đi hâm nóng lại thức ăn, anh chờ em nhé.”
“Không cần phiền phức, tùy tiện ăn là được rồi.”
“Như vậy không được, đồ ăn nguội lạnh không tốt cho dạ dày.”
Cô ta khăng khăng nói rồi vội vàng đi hâm nóng thức ăn.
Anh ta ngồi trong nhà ăn đợi cô ta, nhìn bóng dáng nhỏ bé bận rộn trong bếp, lòng anh ta vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn.
Chưa bao giờ anh ta có cảm giác khủng hoảng như lúc này.
Trong bữa ăn, dường như vô tình anh ta hỏi: ‘Em cảm thấy con người Wiliam như thế nào?”
“Wiliam? Con người anh ấy rất tốt, có chuyện gì vậy?”
“Vậy sao? Anh ta không phải người tốt, sao em lại cho rằng anh ta là người tốt?”
“Anh à… anh sao vậy? Đêm nay sao anh thật sự bất thường, có chuyện gì sao?”
“Anh không sao, chính em mới là người có vấn đề, vì sao lại muốn tìm một nửa kia, anh đối xử không tốt với em sao?”
“Gia đình và tình yêu khác nhau…”
“Có gì khác nhau? Anh trai cũng rất yêu thương em mà.”
Cô ta vấn chưa nói ra lời của mình, thì bị Kỷ Thiên Minh lạnh lùng cắt ngang.
Sắc mặt anh ta lúc này rất tệ, mệt mỏi, nặng nề, giống như một con dã thú đang sụp đổ vì bị giam câm.
Từ trước đến nay Kỷ Nguyệt Trâm chưa bao giờ nhìn thấy anh ta như thế này, có chút sợ hãi, thân thể gầy yếu của cô ta khế run lên.
Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, không kìm được ôm chặt cô ta vào lòng.
“Anh… chỉ là sợ mất em thôi. Chúng ta đã sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ.
Anh không muốn mất em.”
“Em sẽ mãi là em gái của anh, làm sao anh có thể mất đi em chứ?”
Cô ta dè dặt nói, sau khi do dự một chút, cô nhẹ nhàng dùng bàn tay nhỏ bé võ nhẹ vào lưng anh ta.
“Không giống nhau… em hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì, làm sao có thể biết chứ?”
Kỷ Thiên Minh nói với một cảm xúc sụp đổ.
Anh ta đối với em gái mình, vẫn luôn là tình yêu giữa nam và nữ, đã nhiều năm như vậy.
Nhưng cô ta… cô gái ngốc nghếch này chẳng hiểu gì cả.
Đây không phải là điều anh ta muốn.
Anh ta không sợ thất bại trong tình cảm, quan trọng là anh ta chưa bao giờ nói ra tình cảm của mình, không dám bày tỏ, đó mới là đau khổ nhất.
“Tại sao… em lại là em gái của anh?”
Kỷ Thiên Minh ôm chặt lấy cô ta, giọng nói khàn khàn khác thường.
Kỷ Nguyệt Trâm không hiểu anh ta đang nói cái gì, vẻ mặt cô ta ngỡ ngàng.
“Anh… rốt cuộc anh bị sao vậy?”
“Anh đói rồi… ăn cơm thôi.”
Anh ta kiềm chế cảm xúc, chỉ biết nghiến răng nuốt nước bọt vào bụng.
“Vậy em đi hâm nóng lại thức ăn, anh chờ em nhé.”
“Không cần phiền phức, tùy tiện ăn là được rồi.”
“Như vậy không được, đồ ăn nguội lạnh không tốt cho dạ dày.”
Cô ta khăng khăng nói rồi vội vàng đi hâm nóng thức ăn.
Anh ta ngồi trong nhà ăn đợi cô ta, nhìn bóng dáng nhỏ bé bận rộn trong bếp, lòng anh ta vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn.
Chưa bao giờ anh ta có cảm giác khủng hoảng như lúc này.
Trong bữa ăn, dường như vô tình anh ta hỏi: ‘Em cảm thấy con người Wiliam như thế nào?”
“Wiliam? Con người anh ấy rất tốt, có chuyện gì vậy?”
“Vậy sao? Anh ta không phải người tốt, sao em lại cho rằng anh ta là người tốt?”
/2750
|