Chương 2791
“Ở nhà nhàm chán nên tới đây chơi.
Lần này khi nào anh đi?”
“Không biết, còn chưa tìm được Diệu Miêu, con bé này thật biết trốn.
Nếu như em đã tới thì hôm nay không làm việc nữa, đưa em đi chơi, em đãi anh”
“Mát Nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất, chỉ cần không nói chuyện tiền bạc, chắc chắn bọn họ sẽ là cặp anh em tốt nhất.
Nhưng một khi nói chuyện tiền bạc, quan hệ của bọn họ sẽ tan vỡ ngay lập tức, hận không thể đánh chết đối phương.
“Đi thôi, bà chủ nhỏ.”
“Chỉ biết tiêu tiền của em gái, quỷ hút máu, cầm thúi”
Cô ta mắng chửi, nhưng vẫn đi theo.
“William đưa em tới đây sao?”
Kỷ Thiên Minh dò hỏi những ngày này cô ta đã trải qua như thế nào, vậy mà lại bất ngờ biết được William đã đến Đà Nẵng, còn đặc biệt tìm cô ta xem nhân duyên.
Lần trước, tài liệu của những cô gái mà cô ta muốn, cũng đều là bởi vì giúp Wiliam.
Sắc mặt anh ta lập tức lạnh xuống, nói: “Anh ta không làm gì em chứ?”
“Có thể làm gì em chứ, bọn em có lẽ trở thành bạn bè rồi, quan hệ còn rất tốt.”
Kỷ Thiên Minh nghe thấy vậy, ghen tị nắm chặt tay.
“Em còn có thể làm bạn với người khác giới sao? Anh ta không xảy ra tai nạn à?”
“Cho tới bây giờ thì thật sự không có, có lẽ là mạng lớn.”
“Mạng lớn, lẽ nào anh ta là…”
Cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó, trên mặt lỗ rõ vẻ vui mừng, nhưng mà còn chưa nói hết lời; Kỷ Thiên Minh đã không nể mặt vung bàn tay lo lớn lên, không thương tiếc đập vào trán cô ta một cái, khiến cô ta nghiến răng đau điếng.
“Làm gì vậy…”
Cô ta ôm trán oán giận nói.
“Lại nói nhảm, anh thấy em là muốn gả đi đến điên rồi, ai cũng cảm thấy có thể”
Kỷ Thiên Minh không chút dịu dàng nói.
“Anh đào hoa như vậy, đương nhiên không vội. Nếu tiếp tục như thế này em sẽ già mất. Bây giờ xinh đẹp như vậy còn không tìm được người yêu, vậy sau này phải làm sao đây?”
“Xinh đẹp sao? Em có phải em có hiểu lầm về ngoại hình của bản thân hay không vậy?”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy vậy, suýt nữa tức đến bốc khói.
Thật đúng là miệng chó không nhổ được ngà voi.
“Được rồi, đột nhiên anh nghĩ tới, anh vẫn còn có chuyện khác, không thể đưa em đi chơi rồi. Em về nhà ngoan ngoãn ở nhà trước đi, xong việc anh sẽ trở về.”
“Không được ra ngoài sao? Em vẫn muốn đi chơi…”
“Ngoan.”
Anh ta xoa đầu Kỷ Nguyệt Trâm một cái rồi lái xe ra ngoài, cô ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
“Ở nhà nhàm chán nên tới đây chơi.
Lần này khi nào anh đi?”
“Không biết, còn chưa tìm được Diệu Miêu, con bé này thật biết trốn.
Nếu như em đã tới thì hôm nay không làm việc nữa, đưa em đi chơi, em đãi anh”
“Mát Nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất, chỉ cần không nói chuyện tiền bạc, chắc chắn bọn họ sẽ là cặp anh em tốt nhất.
Nhưng một khi nói chuyện tiền bạc, quan hệ của bọn họ sẽ tan vỡ ngay lập tức, hận không thể đánh chết đối phương.
“Đi thôi, bà chủ nhỏ.”
“Chỉ biết tiêu tiền của em gái, quỷ hút máu, cầm thúi”
Cô ta mắng chửi, nhưng vẫn đi theo.
“William đưa em tới đây sao?”
Kỷ Thiên Minh dò hỏi những ngày này cô ta đã trải qua như thế nào, vậy mà lại bất ngờ biết được William đã đến Đà Nẵng, còn đặc biệt tìm cô ta xem nhân duyên.
Lần trước, tài liệu của những cô gái mà cô ta muốn, cũng đều là bởi vì giúp Wiliam.
Sắc mặt anh ta lập tức lạnh xuống, nói: “Anh ta không làm gì em chứ?”
“Có thể làm gì em chứ, bọn em có lẽ trở thành bạn bè rồi, quan hệ còn rất tốt.”
Kỷ Thiên Minh nghe thấy vậy, ghen tị nắm chặt tay.
“Em còn có thể làm bạn với người khác giới sao? Anh ta không xảy ra tai nạn à?”
“Cho tới bây giờ thì thật sự không có, có lẽ là mạng lớn.”
“Mạng lớn, lẽ nào anh ta là…”
Cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó, trên mặt lỗ rõ vẻ vui mừng, nhưng mà còn chưa nói hết lời; Kỷ Thiên Minh đã không nể mặt vung bàn tay lo lớn lên, không thương tiếc đập vào trán cô ta một cái, khiến cô ta nghiến răng đau điếng.
“Làm gì vậy…”
Cô ta ôm trán oán giận nói.
“Lại nói nhảm, anh thấy em là muốn gả đi đến điên rồi, ai cũng cảm thấy có thể”
Kỷ Thiên Minh không chút dịu dàng nói.
“Anh đào hoa như vậy, đương nhiên không vội. Nếu tiếp tục như thế này em sẽ già mất. Bây giờ xinh đẹp như vậy còn không tìm được người yêu, vậy sau này phải làm sao đây?”
“Xinh đẹp sao? Em có phải em có hiểu lầm về ngoại hình của bản thân hay không vậy?”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe thấy vậy, suýt nữa tức đến bốc khói.
Thật đúng là miệng chó không nhổ được ngà voi.
“Được rồi, đột nhiên anh nghĩ tới, anh vẫn còn có chuyện khác, không thể đưa em đi chơi rồi. Em về nhà ngoan ngoãn ở nhà trước đi, xong việc anh sẽ trở về.”
“Không được ra ngoài sao? Em vẫn muốn đi chơi…”
“Ngoan.”
Anh ta xoa đầu Kỷ Nguyệt Trâm một cái rồi lái xe ra ngoài, cô ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
/2750
|