Chương 2776
Lúc sắp ngã xuống đất, William bước nhanh tới, dùng sức ôm chặt cô ta vào lòng.
Trái tim anh ta khẽ run lên, nếu anh ta biết cô ta phải tốn nhiều công sức như vậy, còn hôn mê bất tỉnh, chắc chăn anh ta sẽ không tìm người kia.
Khoảnh khắc cô ta ngã xuống vì hôn mê giống như Charlotte đang ngất đi trước mặt anh ta.
Trái tim bông nhói lên đau đớn, vừa nhắc tới thì cổ họng như bị một bàn tay †o bóp nghẹt đến khó thở.
Anh ta vội vàng bế Kỷ Nguyệt Trâm vào phòng ngủ, sau đó gọi bác sĩ tới.
Tuy nhiên, bác sĩ không thể phát hiện ra vấn đề gì, chỉ phát hiện ra nhịp tim của cô ta rất yếu, máu trong huyết quản cũng chậm bất thường, cả người suy nhược.
“Ông có phải phế vật không? Cô ấy đã bất tỉnh, nhưng ông không kiểm tra được gì? Lang băm.”
Anh ta lạnh giọng làm bác sĩ sợ hãi run sợ, không nói được lời nào.
Sau đó anh ta gọi thêm người khác tới, nhưng người nào cũng đành bó tay.
Cô ta không có triệu chứng gì cả, nhưng lại bất tỉnh.
William nhốt đám bác sĩ lại, để họ ở đây đến bình minh ngày hôm sau, nếu cô ta không tỉnh lại, anh ta nhất định sẽ chôn sống những tên lang băm này.
Anh ta nhốt đám bác sỹ ở bên ngoài, rồi chăm sóc Kỷ Nguyệt Trâm cả đêm.
Cô ta quá nhiệt tình, vì một kẻ không quan trọng mà không quan tâm sự an nguy của bản thân.
Sắc mặt cô ta dần bình thường trở lại, hô hấp cũng trở nên cân băng, trái tim anh ta cũng như vừa được nhặt trở về.
Cuối cùng, bầu trời chuyển dần sang màu nắng, mặt trời mọc ở phía đông…
Cô ta ngủ một giấc đến tận hai giờ chiều mới tỉnh dậy, nhìn thấy William đang canh bên giường thì cười toe toét: “Tôi ngủ lâu như vậy, có phải làm anh lo lắng hay không? Tôi không có việc gì đâu, chỉ là một chút di chứng, trước đó quên không nói với anh…”
Thật ra trong lòng cô ta hiểu rõ, nếu cô ta giải thích, nhất định anh ta sẽ không để mình tiếp tục làm.
Thế nên, cái gì cũng không nói.
Đôi mắt của William tràn đầy sự mệt mỏi, thậm chí còn có một chút đỏ.
Anh ta nhìn thật sâu vào trong mắt cô ta, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Kể từ khi Charlotte ra đi, anh ta chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của thế giới.
Thế giới tàn độc, phản bội anh.
Nhưng… hiện tại anh thật sự cảm thấy ấm áp.
“Tại sao… lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Giọng anh ta khàn khàn, trầm thấp.
“Hả?” Cô ta sững sờ, bản thân chưa từng nghĩ tới vấn đề này, có lẽdo cô ta cảm thấy đáng thương.
Đáng thương thay, anh ta là một người anh tốt nhưng lại mất đi em gái.
Đáng thương thay, anh ta là một quân nhân ngay thẳng, nhưng lại bị bạn bè phản bội, bị đất nước truy đuổi, cuối cùng trở thành phần tử khủng bố.
Thương hại anh ta cô đơn, lẻ loi, không có bạn đồng hành.
Không thể nói rõ, anh ta đáng thương chỗ nào, nhưng cô ta lại có chút đau lòng vì anh ta.
Lúc sắp ngã xuống đất, William bước nhanh tới, dùng sức ôm chặt cô ta vào lòng.
Trái tim anh ta khẽ run lên, nếu anh ta biết cô ta phải tốn nhiều công sức như vậy, còn hôn mê bất tỉnh, chắc chăn anh ta sẽ không tìm người kia.
Khoảnh khắc cô ta ngã xuống vì hôn mê giống như Charlotte đang ngất đi trước mặt anh ta.
Trái tim bông nhói lên đau đớn, vừa nhắc tới thì cổ họng như bị một bàn tay †o bóp nghẹt đến khó thở.
Anh ta vội vàng bế Kỷ Nguyệt Trâm vào phòng ngủ, sau đó gọi bác sĩ tới.
Tuy nhiên, bác sĩ không thể phát hiện ra vấn đề gì, chỉ phát hiện ra nhịp tim của cô ta rất yếu, máu trong huyết quản cũng chậm bất thường, cả người suy nhược.
“Ông có phải phế vật không? Cô ấy đã bất tỉnh, nhưng ông không kiểm tra được gì? Lang băm.”
Anh ta lạnh giọng làm bác sĩ sợ hãi run sợ, không nói được lời nào.
Sau đó anh ta gọi thêm người khác tới, nhưng người nào cũng đành bó tay.
Cô ta không có triệu chứng gì cả, nhưng lại bất tỉnh.
William nhốt đám bác sĩ lại, để họ ở đây đến bình minh ngày hôm sau, nếu cô ta không tỉnh lại, anh ta nhất định sẽ chôn sống những tên lang băm này.
Anh ta nhốt đám bác sỹ ở bên ngoài, rồi chăm sóc Kỷ Nguyệt Trâm cả đêm.
Cô ta quá nhiệt tình, vì một kẻ không quan trọng mà không quan tâm sự an nguy của bản thân.
Sắc mặt cô ta dần bình thường trở lại, hô hấp cũng trở nên cân băng, trái tim anh ta cũng như vừa được nhặt trở về.
Cuối cùng, bầu trời chuyển dần sang màu nắng, mặt trời mọc ở phía đông…
Cô ta ngủ một giấc đến tận hai giờ chiều mới tỉnh dậy, nhìn thấy William đang canh bên giường thì cười toe toét: “Tôi ngủ lâu như vậy, có phải làm anh lo lắng hay không? Tôi không có việc gì đâu, chỉ là một chút di chứng, trước đó quên không nói với anh…”
Thật ra trong lòng cô ta hiểu rõ, nếu cô ta giải thích, nhất định anh ta sẽ không để mình tiếp tục làm.
Thế nên, cái gì cũng không nói.
Đôi mắt của William tràn đầy sự mệt mỏi, thậm chí còn có một chút đỏ.
Anh ta nhìn thật sâu vào trong mắt cô ta, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Kể từ khi Charlotte ra đi, anh ta chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm của thế giới.
Thế giới tàn độc, phản bội anh.
Nhưng… hiện tại anh thật sự cảm thấy ấm áp.
“Tại sao… lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
Giọng anh ta khàn khàn, trầm thấp.
“Hả?” Cô ta sững sờ, bản thân chưa từng nghĩ tới vấn đề này, có lẽdo cô ta cảm thấy đáng thương.
Đáng thương thay, anh ta là một người anh tốt nhưng lại mất đi em gái.
Đáng thương thay, anh ta là một quân nhân ngay thẳng, nhưng lại bị bạn bè phản bội, bị đất nước truy đuổi, cuối cùng trở thành phần tử khủng bố.
Thương hại anh ta cô đơn, lẻ loi, không có bạn đồng hành.
Không thể nói rõ, anh ta đáng thương chỗ nào, nhưng cô ta lại có chút đau lòng vì anh ta.
/2750
|