Chương 2774
Là bạn bè Kỷ Nguyệt Trâm nghe được lời này, vui vẻ nhảy dựng lên: “Vậy anh không thể thương tổn tôi nha, bình thường nói chuyện cũng đừng hung dữ không được uy hiếp làm tôi sợ.”
“Ngoéo tay, ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi là chó con.”
Cô ta kéo Wilian, bắt đầu ngoéo tay với anh ta sau đó ngón tay cái ấn lại một cái mộc.
Theo quan điểm của anh ta, hành vi này cực kỳ ngây thơ ngu ngốc ,nhưng… không hiểu vì sao, cảm giác lời thề này còn vững chắc hơn lời thê độc của người khác.
“Nhanh ăn cơm đi, đồ ăn đều lạnh cả rồi.”
Tay nghề của cô ta không tồi, ở nhà cũng thường xuống bếp nấu ăn cho Kỷ Thiên Minh.
“Phải biết rằng trừ anh trai tôi, người khác không được thưởng thức qua tay nghề của tôi đâu.”
“Anh trai cô thật hạnh phúc.”
“Phải không, có đôi khi tôi cũng cảm thấy, anh trai tôi thế nào lại có cô em gái tính tình tốt như tôi vậy, mỗi ngày bị anh trai khi dễ nhưng không hề trách móc. Kỳ thật anh trai tôi đối với tôi cũng rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều không có ai dám khi dê tôi, đi theo anh trai rất an toàn. Hơn nữa… tôi sinh ra không được chào đón, ngoài ý muốn mới sinh tôi ra.
Mẹ không thích tôi, từ nhỏ cũng không quan tâm tôi, đều là anh trai chăm sóc Ki cho tôi.
“Ở trong mắt tôi, anh ấy tựa như ba mẹ tôi, thời gian anh trai ở bên tôi nhiều hơn bất cứ ai.”
“Tuy rằng anh tôi luôn đòi tiền tôi, nhưng tôi biết anh tôi thực yêu tôi, cũng vấn luôn bảo vệ tôi…”
Cô ta nhắc tới Kỷ Thiên Minh, nói xong câu đó đột nhiên phát hiện William trầm mặc vô cùng, cũng không ngẩng đầu lên.
Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến, anh ta cũng có em gái tình cảm sâu nặng lại âm dương cách biệt, sẽ không còn được gặp lại.
“Xin, xin lỗi, tôi đã nhắc đến chuyện đau lòng của anh.”
“Không có gì, anh em chúng tôi không thể ở bên nhau, chẳng lẽ không thể nhìn anh em khác yêu thương lẫn nhau sao? Tôi không yếu ớt như vậy.”
“Không, không nói nữa, ăn… ăn đi.”
Cô ta sợ nói thêm nữa sẽ nhớ đến chuyện cũ không hay.
“Không sao, đã nhiều năm rồi đã quen với việc không có em ấy ở bên cạnh lâu rồi. Lần trước, cảm ơn cô đã giúp tôi nhìn thấy được em ấy một lần”
“Không có việc gì.” Đối với lời cảm ơn này, cô ta cảm thấy hổ thẹn, bởi vì…
Charlotte đã mất đi, anh ta cảm thấy cô ấy còn ở đây là bởi vì anh ta nhớ nhung cô ấy qua sâu sinh ra ảo giác, cảm thấy hơi thở của Charlotte tràn ngập trong không khí này mà thôi.
Cô ta nói dối William để khiến anh ta vui vẻ trở lại, mong rằng anh ta có thể sống cho mình và không phải đau khổ nữa.
“Nếu không, anh coi tôi như em gái của anh cũng được. Tôi thấy anh và Kỷ Thiên Minh rất giống nhau, bề ngoài trông có vẻ bất cần đời, miệng lưỡi xấu xa, nhưng lại rất dễ mềm lòng. Tôi nghĩ anh cũng vậy, mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng, cũng chỉ hù dọa tôi thôi. “
Khi nghe thấy thế William không khỏi nhịn cười.
Hù dọa?
Nếu anh ta để những người biết anh ta nghe thấy thế, chắc chắn sẽ không ai cảm thấy đó là một sự hù dọa, mà là một sự uy hiếp trắng trợn, lá gan đã bị dọa từ lâu rồi.
Là bạn bè Kỷ Nguyệt Trâm nghe được lời này, vui vẻ nhảy dựng lên: “Vậy anh không thể thương tổn tôi nha, bình thường nói chuyện cũng đừng hung dữ không được uy hiếp làm tôi sợ.”
“Ngoéo tay, ngoéo tay một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi là chó con.”
Cô ta kéo Wilian, bắt đầu ngoéo tay với anh ta sau đó ngón tay cái ấn lại một cái mộc.
Theo quan điểm của anh ta, hành vi này cực kỳ ngây thơ ngu ngốc ,nhưng… không hiểu vì sao, cảm giác lời thề này còn vững chắc hơn lời thê độc của người khác.
“Nhanh ăn cơm đi, đồ ăn đều lạnh cả rồi.”
Tay nghề của cô ta không tồi, ở nhà cũng thường xuống bếp nấu ăn cho Kỷ Thiên Minh.
“Phải biết rằng trừ anh trai tôi, người khác không được thưởng thức qua tay nghề của tôi đâu.”
“Anh trai cô thật hạnh phúc.”
“Phải không, có đôi khi tôi cũng cảm thấy, anh trai tôi thế nào lại có cô em gái tính tình tốt như tôi vậy, mỗi ngày bị anh trai khi dễ nhưng không hề trách móc. Kỳ thật anh trai tôi đối với tôi cũng rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều không có ai dám khi dê tôi, đi theo anh trai rất an toàn. Hơn nữa… tôi sinh ra không được chào đón, ngoài ý muốn mới sinh tôi ra.
Mẹ không thích tôi, từ nhỏ cũng không quan tâm tôi, đều là anh trai chăm sóc Ki cho tôi.
“Ở trong mắt tôi, anh ấy tựa như ba mẹ tôi, thời gian anh trai ở bên tôi nhiều hơn bất cứ ai.”
“Tuy rằng anh tôi luôn đòi tiền tôi, nhưng tôi biết anh tôi thực yêu tôi, cũng vấn luôn bảo vệ tôi…”
Cô ta nhắc tới Kỷ Thiên Minh, nói xong câu đó đột nhiên phát hiện William trầm mặc vô cùng, cũng không ngẩng đầu lên.
Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến, anh ta cũng có em gái tình cảm sâu nặng lại âm dương cách biệt, sẽ không còn được gặp lại.
“Xin, xin lỗi, tôi đã nhắc đến chuyện đau lòng của anh.”
“Không có gì, anh em chúng tôi không thể ở bên nhau, chẳng lẽ không thể nhìn anh em khác yêu thương lẫn nhau sao? Tôi không yếu ớt như vậy.”
“Không, không nói nữa, ăn… ăn đi.”
Cô ta sợ nói thêm nữa sẽ nhớ đến chuyện cũ không hay.
“Không sao, đã nhiều năm rồi đã quen với việc không có em ấy ở bên cạnh lâu rồi. Lần trước, cảm ơn cô đã giúp tôi nhìn thấy được em ấy một lần”
“Không có việc gì.” Đối với lời cảm ơn này, cô ta cảm thấy hổ thẹn, bởi vì…
Charlotte đã mất đi, anh ta cảm thấy cô ấy còn ở đây là bởi vì anh ta nhớ nhung cô ấy qua sâu sinh ra ảo giác, cảm thấy hơi thở của Charlotte tràn ngập trong không khí này mà thôi.
Cô ta nói dối William để khiến anh ta vui vẻ trở lại, mong rằng anh ta có thể sống cho mình và không phải đau khổ nữa.
“Nếu không, anh coi tôi như em gái của anh cũng được. Tôi thấy anh và Kỷ Thiên Minh rất giống nhau, bề ngoài trông có vẻ bất cần đời, miệng lưỡi xấu xa, nhưng lại rất dễ mềm lòng. Tôi nghĩ anh cũng vậy, mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng, cũng chỉ hù dọa tôi thôi. “
Khi nghe thấy thế William không khỏi nhịn cười.
Hù dọa?
Nếu anh ta để những người biết anh ta nghe thấy thế, chắc chắn sẽ không ai cảm thấy đó là một sự hù dọa, mà là một sự uy hiếp trắng trợn, lá gan đã bị dọa từ lâu rồi.
/2750
|