Chương 2772
“Không… tôi là bạn của anh ấy…”
“Thì ra là vậy, có việc này nhờ cô giúp.”
Nhân viên khách sạn đưa ra một thứ, đó là một cái ví tiên.
“Số điện thoại của vị khách này tạm thời không liên lạc được, cho nên chúng tôi không liên hệ được”.
Cô ta mở ví tiền ra, phát hiện bên trong có ảnh chụp của Charlotte.
Nếu như vậy, William nhất định sẽ đến tìm.
Trong nhất thời, tâm trạng của cô ta hưng phấn, lập tức gọi điện thoại cho William.
Rất nhanh đã gọi được.
“William… tà tôi.”
Cô tự nói tên mình trước.
“Kỷ Nguyệt Trâm, có chuyện gì vậy”
Cô ta lên tiếng hỏi trước: “Anh… sao anh không gọi cho tôi?”
“Không phải cô cố ý trốn tôi sao?
Tôi đến nhà tìm cô, thấy đồ đạc thu dọn xong cả rồi, có thể thấy được đã lên kế hoạch từ trước. Mọi người đều là người trưởng thành, có đôi khi không cần phải nói thẳng ra như vậy, tránh làm tổn thương người khác. Cô có ý gì, tôi biết.
Tôi chắc là đã làm phiền đến cô, dù sau tôi cũng đã hoàn lương, dùng bạo lực không giải quyết vấn đề”
“Đến Đà Nẵng tìm cô bất quá cũng chỉ là coi chuyện tình duyên, bây giờ đã coi xong, mục đích cũng đã đạt được.”
“Thật xin lỗi…”
Lúc cô ta nói ra ba chữ này, cổ họng đắng chát, trong cổ họng như bị nhét đầy những sợi bông gòn, đau rát, khó chịu muốn chết.
Willliam nghe được những lời này, giọng nói có chút dịu dàng: “Không cần phải nói xin lỗi, cô nên sợ tôi. Dù sao trước kia tôi cũng là người xấu. Nếu cô tìm tôi chỉ vì xin lỗi thì không cần đâu, †ôi không giận cô.”
“Anh… anh bị mất ví ở khách sạn.”
“Thì ra là ở đó, tôi còn tưởng mất sau khi về nước tìm thế nào cũng không thấy, lo lắng không thôi…”
“Tôi ở đây chờ anh, anh lại đây lấy được không?”
“Được, tôi đến ngay Giọng nói anh ta rất vội vàng, có thể thấy chiếc ví này rất quan trọng đối với anh ta.
Tắt điện thoại, Kỷ Nguyệt Trâm về nhà, trên đường còn ghé siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, muốn trổ tài nấu bữa ăn tối cho William.
Máy bay cất cánh trễ, chờ người đến thì đã là mười một giờ tối.
Cô ta hâm đồ ăn lại, cuối cùng cũng chờ được người đến.
“Ví tiền đâu?”
Câu đầu tiên khi anh ta bước vào cửa là câu này.
Lập tức Kỷ Nguyệt Trâm đưa ví tiền đến, anh ta cũng không kiểm tra bên trong còn bao nhiêu tiền, chỉ nhìn ảnh chụp còn ở đây không.
“Không… tôi là bạn của anh ấy…”
“Thì ra là vậy, có việc này nhờ cô giúp.”
Nhân viên khách sạn đưa ra một thứ, đó là một cái ví tiên.
“Số điện thoại của vị khách này tạm thời không liên lạc được, cho nên chúng tôi không liên hệ được”.
Cô ta mở ví tiền ra, phát hiện bên trong có ảnh chụp của Charlotte.
Nếu như vậy, William nhất định sẽ đến tìm.
Trong nhất thời, tâm trạng của cô ta hưng phấn, lập tức gọi điện thoại cho William.
Rất nhanh đã gọi được.
“William… tà tôi.”
Cô tự nói tên mình trước.
“Kỷ Nguyệt Trâm, có chuyện gì vậy”
Cô ta lên tiếng hỏi trước: “Anh… sao anh không gọi cho tôi?”
“Không phải cô cố ý trốn tôi sao?
Tôi đến nhà tìm cô, thấy đồ đạc thu dọn xong cả rồi, có thể thấy được đã lên kế hoạch từ trước. Mọi người đều là người trưởng thành, có đôi khi không cần phải nói thẳng ra như vậy, tránh làm tổn thương người khác. Cô có ý gì, tôi biết.
Tôi chắc là đã làm phiền đến cô, dù sau tôi cũng đã hoàn lương, dùng bạo lực không giải quyết vấn đề”
“Đến Đà Nẵng tìm cô bất quá cũng chỉ là coi chuyện tình duyên, bây giờ đã coi xong, mục đích cũng đã đạt được.”
“Thật xin lỗi…”
Lúc cô ta nói ra ba chữ này, cổ họng đắng chát, trong cổ họng như bị nhét đầy những sợi bông gòn, đau rát, khó chịu muốn chết.
Willliam nghe được những lời này, giọng nói có chút dịu dàng: “Không cần phải nói xin lỗi, cô nên sợ tôi. Dù sao trước kia tôi cũng là người xấu. Nếu cô tìm tôi chỉ vì xin lỗi thì không cần đâu, †ôi không giận cô.”
“Anh… anh bị mất ví ở khách sạn.”
“Thì ra là ở đó, tôi còn tưởng mất sau khi về nước tìm thế nào cũng không thấy, lo lắng không thôi…”
“Tôi ở đây chờ anh, anh lại đây lấy được không?”
“Được, tôi đến ngay Giọng nói anh ta rất vội vàng, có thể thấy chiếc ví này rất quan trọng đối với anh ta.
Tắt điện thoại, Kỷ Nguyệt Trâm về nhà, trên đường còn ghé siêu thị mua rất nhiều đồ ăn, muốn trổ tài nấu bữa ăn tối cho William.
Máy bay cất cánh trễ, chờ người đến thì đã là mười một giờ tối.
Cô ta hâm đồ ăn lại, cuối cùng cũng chờ được người đến.
“Ví tiền đâu?”
Câu đầu tiên khi anh ta bước vào cửa là câu này.
Lập tức Kỷ Nguyệt Trâm đưa ví tiền đến, anh ta cũng không kiểm tra bên trong còn bao nhiêu tiền, chỉ nhìn ảnh chụp còn ở đây không.
/2750
|